Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6


"Trần Thiện Thanh Bảo đi rồi!"

"Suốt khoảng thời gian qua, anh đã bao giờ từng nghĩ sẽ thích em chưa?"

"Em ấy đi rồi! Sẽ không về nữa!"

"Cậu cẩn thận nghĩ lại xem, người dồn Trần Thiện Thanh Bảo xuống bờ vực rốt cuộc là ai?"

"Thế Anh anh biết không? Em là Trần Thiện Thanh Bảo!"

"Em sẽ đi theo anh!"

.

Bùi Thế Anh giật mình tỉnh giấc. Anh thở hổn hển, tim đập mạnh. Phải mất một lúc, Thế Anh mới lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn xung quanh. Bao quanh là một màu trắng xoá đặc trưng, tay còn cắm kim truyền, bên tai là tiếng tút tút đều đều của máy monitor theo dõi bệnh nhân. Còn có, mùi thuốc sát trùng nồng nặc.

Anh đang ở bệnh viện.

Bùi Thế Anh khẽ nhíu mày, cảm nhận toàn thân đau nhức. Tại sao anh lại ở đây? Rõ ràng đã đâm xuống biển, chỗ đó cũng rất vắng người, tại sao anh vẫn còn sống?

Thế Anh chợt nhớ đến Thanh Bảo, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót. Thanh Bảo chết rồi. Em ấy không còn, anh có lí do gì để tiếp tục tồn tại?

Anh không có tư cách để sống!

Thế Anh chậm chậm nhấc tay lên, cầm kim truyền trực tiếp rút ra. Sau đó, rạch một đường thật mạnh ở cổ tay mình.

"Bùi Thế Anh! Cậu làm cái gì vậy?"

Thế Anh ngẩng mặt lên nhìn. Là Vũ Ngọc Chương. Người này là bạn của anh. Ngày đó, cả hai cùng tay trắng lập nghiệp, góp vốn mở một công ty nhỏ. Từ không có gì mà đi lên, chính là ở bên cạnh giúp đỡ nhau những lúc còn khó khăn nhất. Anh rất trân trọng người bạn này!

Ngọc Chương cầm giỏ quà bước vào, những tưởng sẽ có dịp lên mặt dạy dỗ Thế Anh một phen. Không ngờ vừa đặt chân vào phòng, cảnh tượng đầu tiên hắn nhìn thấy lại là Bùi Thế Anh một tay cầm kim truyền, tay còn lại nhiễm đỏ màu máu. Giống như không hề muốn dừng lại, Thế Anh nhấc tay lên muốn rạch nữa. Ngọc Chương không kịp suy nghĩ thêm gì, trực tiếp vứt giỏ quà sang một bên chạy đến ghì chặt tay anh lại.

"Bùi Thế Anh! Con mẹ nó cậu là ngã cầu thang đến hỏng não luôn rồi hay sao? Dừng lại ngay!"

Thế Anh giãy dụa, nước mắt đã rơi ướt đẫm gương mặt.

"Buông ra! Tôi phải đi tìm Bảo! Em ấy đang chờ tôi, em ấy rất sợ cô đơn! Tôi không thể để em ấy một mình!"

Vũ Ngọc Chương lần đầu tiên nhìn thấy một mặt biểu cảm này của Bùi Thế Anh. Hắn sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu. Một tay ghì chặt Thế Anh, tay còn lại với lên ấn vào nút ở đầu giường.

"Bảo chỉ đi một lát! Em ấy sẽ về bây giờ!"

"Không! Em ấy sẽ không về nữa! Không về nữa!"

Bùi Thế Anh và Vũ Ngọc Chương vẫn tiếp tục giằng co. Đột nhiên trên TV phát sóng chương trình bản tin hàng ngày, Thế Anh dừng mọi động tác, ngơ ngác nhìn lên TV.

"Bản tin hôm nay, ngày..."

Ngọc Chương nhân cơ hội vội giật kim truyền từ tay Thế Anh, ném sang một bên. Sau đó vội vàng lấy trong túi áo một chiếc khăn tay, băng cổ tay anh lại. Vết thương rất sâu, máu chảy rất nhiều, hai bên lại giằng co khiến khắp cả giường loang lổ từng vệt máu.

"Năm nay là năm bao nhiêu?"

Thế Anh ngẩn người nhìn TV, đôi mắt ráo hoảnh lại liếc sang nhìn Ngọc Chương.

"Rốt cuộc lúc ngã cầu thang cậu bị đụng trúng dây thần kinh gì rồi? Năm nay là năm X!"

Năm X? Sao có thể? Thế Anh thất thần, sau đó lại tiếp tục hỏi Ngọc Chương.

"Tôi bị làm sao mà phải nhập viện?"

Vũ Ngọc Chương trong lòng chửi thầm, chắc mẩm phải lập tức đưa Bùi Thế Anh sang khoa thần kinh kiểm tra. Tại sao từ lúc tỉnh dậy đến giờ, từ lời nói đến hành động đều ngớ ngẩn thế này?

"Cậu làm việc quá sức nên ngất xỉu lúc đang đi cầu thang! Rõ ràng thấy bảo không tổn thương vùng đầu, hay là kiểm tra thiếu gì rồi?"

Ngã cầu thang. Phải rồi, vài năm trước có một đợt anh cắm mặt vào làm việc mấy ngày không nghỉ. Đến lúc đang đi lên cầu thang, liền chóng mặt ngã lăn từ trên xuống. Lần đấy anh phải nằm viện một tuần. Thanh Bảo lo tới mức ngày nào cũng bắt anh ăn bao nhiêu là món bổ dưỡng, cũng không cho anh cầm đến điện thoại hay máy tính. Hình như, đó là lần duy nhất, Thanh Bảo không giả giống ai cả. Mà là một Trần Thiện Thanh Bảo thành thành thật thật quan tâm tới anh. Nhưng, rõ ràng chuyện đã xảy ra cách đây vài năm rồi cơ mà?

"Bảo..em ấy..."

Ngọc Chương nghe thấy Thế Anh lại nhắc đến Thanh Bảo, liền trực tiếp ngắt lời.

"Em ấy chỉ đi nộp viện phí thôi! Sẽ quay..."

Ngọc Chương chưa nói dứt câu, đã thấy Thế Anh đứng bật dậy, vội vàng bỏ ra ngoài.

"Cậu đi đâu? Vết thương của cậu..."

Thế Anh mặc kệ Ngọc Chương nói gì đằng sau cứ thế bỏ đi, anh đi rất nhanh. Cho đến khi nhìn thấy một dáng hình, ánh mắt Thế Anh chợt dao động, cước bộ cũng chậm dần.

Dáng người nho nhỏ lại thích mặc đồ size rộng, trông lại càng nhỏ hơn. Không hề đi! Cậu chưa hề bỏ anh!

Thanh Bảo chậm rãi từng bước một đi về hướng ngược lại. Cậu chăm chú đọc tờ hướng dẫn, không hề phát giác Thế Anh đang ở phía trước.

"Bảo!"

Nghe có tiếng người gọi tên mình, Thanh Bảo ngẩng mặt, còn chưa kịp nhìn ra là ai, đã bị người nọ ôm vào lòng. Thanh Bảo bất ngờ, cho đến khi cảm nhận mùi hương quen thuộc, ánh mắt cậu mới dịu lại.

"Anh tỉnh từ bao giờ vậy?"

Thế Anh không nói gì, ôm chặt hơn. Thanh Bảo cảm thấy có chút lạ, quay sang nhìn anh

"Thế Anh, anh sao thế?"

Bùi Thế Anh mệt mỏi vùi mặt vào hõm cổ cậu, nhỏ giọng thì thào.

"Anh gặp ác mộng. Rất đáng sợ!"

Trong cơn ác mộng đấy, Trần Thiện Thanh Bảo bỏ anh mà đi.

Thanh Bảo đưa tay vuốt nhẹ lưng anh vỗ về.

"Không sao! Chỉ là mơ mà thôi!"

"Bảo, đừng bỏ anh được không?"

Bùi Thế Anh rất sợ. Sợ cậu đi. Sợ bản thân phải trải qua cảm giác đó. Anh đến bây giờ vẫn không thể phân biệt nổi đó là mơ hay thật. Nhưng mà, cảm giác đau đớn đấy, nỗi sợ hãi tột cùng đấy đối với anh mà nói lại vô cùng chân thực.

"Được, em sẽ không bao giờ bỏ anh!"

Giống như giảm bớt được phần nào gánh nặng, Thế Anh thở phào nhẹ nhõm một tiếng. Sau đó, toàn thân trở nên mềm nhũn, anh mệt mỏi mà ngất đi.

Lần thứ hai Bùi Thế Anh tỉnh lại, anh thấy mình nằm trên giường bệnh, cổ tay đã được băng bó cẩn thận. Thế Anh như sợ hãi điều gì đó, vội vàng bật dậy.

Thanh Bảo đang ngồi bên cạnh giường Thế Anh gọt hoa quả, lại bị động tác của anh làm cho giật mình.

"Anh tỉnh rồi? Chờ chút để em lấy cháo!"

Vừa nói, Thanh Bảo vừa lấy bình giữ nhiệt đặt trên bàn ra, đổ cháo vào bát. Sau đó lấy một chiếc bàn nhỏ đặt lên giường, rồi để bát cháo trước mặt anh. Thế Anh nhìn thấy Thanh Bảo, tâm trạng dịu đi phần nào. Anh ngoan ngoãn cầm thìa lên ăn cháo.

Thanh Bảo chú ý từng chút biểu cảm của anh. Người này từ lúc tỉnh dậy đến giờ có chút lạ. Đầu tiên là điên loạn tự cắt tay mình. Còn có, hình như dính lấy cậu hơn. Thế nhưng, kiểm tra lại vẫn là não không hề có dấu hiệu bị tổn thương.

"Anh phải nằm viện một tuần. Trong một tuần này em sẽ tịch thu điện thoại và máy tính. Cấm anh không được làm việc nữa!"

Thế Anh tay cầm thìa dừng lại một chút. Cái này, thật giống với giấc mơ của anh. Bùi Thế Anh là một người cuồng công việc, nếu là trước kia sẽ gay gắt phản đối. Nhưng hiện tại, nghe Thanh Bảo nói thế, trong lòng lại cảm thấy ấm áp. Giống như đã rất lâu rồi, anh mới lại được Trần Thiện Thanh Bảo quan tâm.

Thanh Bảo nhìn cổ tay được băng bó của anh, khẽ run run.

"Thế Anh, lần sau đừng tự làm đau mình thể được không? Em rất sợ!"

Khoảnh khắc Bùi Thế Anh ngã xuống, máu ở cổ tay thấm ướt đẫm chiếc khăn, có trời mới biết, Thanh Bảo đã sợ hãi thế nào. Thậm chí chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng ấy lại hiện lên trong tâm trí.

Thế Anh nhìn Thanh Bảo, dịu dàng trả lời

"Được!"

Đến chiều, Vũ Ngọc Chương đến thăm Thế Anh. Nhân lúc Thanh Bảo đi ra ngoài, liền len lén kể tình hình công ty cho Thế Anh biết. Thật ra hắn biết Thế Anh không sợ Thanh Bảo. Từ trước tới giờ đều là Thanh Bảo nhường bạn của mình. Nhưng hắn lại sợ. Trần Thiện Thanh Bảo rất đáng yêu, nhưng khi nghiêm túc lên ánh mắt vô cùng đáng sợ. Chỉ là, ánh mắt đấy chưa từng dùng để nhìn Bùi Thế Anh.

"Tôi vừa thu mua thêm một số lượng lớn cổ phiếu. Ngày hôm nay giá tăng rất mạnh, có thể vài hôm nữa sẽ vẫn tiếp tục tăng."

Thế Anh vừa uống cốc sữa Thanh Bảo pha cho vừa lắng nghe. Ngẫm nghĩ một chút, anh chợt lên tiếng.

"Bán hết đi!"

Vũ Ngọc Chương nghe xong có chút bất ngờ.

"Tại sao? Giá cổ phiếu đó vẫn chưa có dấu hiệu giảm. Nếu bán sớm cậu biết sẽ thiệt hại bao nhiêu chứ?"

"Nghe lời tôi! Bán hết đi!"

"Vũ Ngọc Chương, nếu thiệt hại, tôi sẽ chịu trách nhiệm!"

Ngọc Chương nhìn ánh mắt kiên định của Thế Anh, rốt cuộc chỉ đành thở dài một tiếng chấp thuận. Ngay hôm đấy, cổ phiếu được bán hết sạch.

Sáng hôm sau, trên các sàn, các báo rầm rộ đưa tin công ty kia là công ty ma. Sau khi ôm hết được tiền kia liền bỏ trốn. Đồng cổ phiếu kia trong tích tắc liền biến thành mớ giấy lộn. Những công ty tham gia thu mua đều chịu lỗ nặng nề. Chỉ duy nhất một công ty nhỏ không những tránh được lại còn ăn rất nhiều lãi.

Là công ty của Bùi Thế Anh và Vũ Ngọc Chương!

"May là bán đi kịp thời! Bùi Thế Anh, sao cậu lại biết được hay thế?"

Ngọc Chương vừa nghe được thông tin liền tức tốc chạy đến bệnh viện kể lể. Thế Anh yên lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối không nói câu nào.

Thật ra, anh cũng đang đánh cược. Chính là muốn xem những kí ức kia rốt cuộc là mơ hay thực.

Đến cuối cùng, anh cũng có câu trả lời rồi!

Tất cả đều không phải là mơ! Tất cả đều là kí ức anh đã từng trải qua.

Nghe có vẻ hoang đường, nhưng Bùi Thế Anh, thật sự đã quay trở về quá khứ!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com