Chương 8
Thế Anh ngủ không sâu lắm, vì thế Thanh Bảo tựa mình ngồi dậy liền tỉnh giấc. Ban đầu nghĩ cậu vào nhà vệ sinh chút rồi trở ra ngay, thế nhưng chờ mãi vẫn không thấy gì. Thế Anh ngồi dậy, đi về phía nhà tắm. Thanh Bảo không đóng cửa. Có lẽ, cậu đinh ninh rằng anh đã ngủ say, sẽ không tỉnh giấc rồi bắt gặp cậu nên cũng không có chút đề phòng. Thế Anh từ phía sau nhìn Thanh Bảo tự cười với gương, cảm thấy có chút kì quái. Anh không hiểu cậu rốt cuộc nửa đêm đang làm trò gì. Cho đến khi nhìn tấm hình của Hoàng Phi trên điện thoại cậu, mới dần đoán ra.
"Bùi Thế Anh anh biết không? Em là Trần Thiện Thanh Bảo!"
"Em là Trần Thiện Thanh Bảo, không phải Hoàng Phi!"
Trong đầu Thế Anh lặp đi lặp lại hình ảnh Thanh Bảo ngày hôm ấy. Lúc đó, cậu đã phải tuyệt vọng thế nào. Lúc đó, cậu đã đau đớn đến mức nào mới có thể không chịu đựng được nữa, nói ra những câu đó. Trần Thiện Thanh Bảo không hề ngốc, chỉ là cậu quá yêu anh. Vì thế trong lòng tham lam muốn được ở bên cạnh anh lâu nhất có thể. Dù có dài hơn một ngày cũng cảm thấy xứng đáng. Thanh Bảo cũng không phải tự nhiên lựa chọn khiến bản thân mệt mỏi đến thế. Chỉ là ngay từ ban đầu, lí do cậu có thể ở bên cạnh anh là vì câu nói đó. Bùi Thế Anh ngày hôm đó, lúc Trần Thiện Thanh Bảo gom góp hết dũng khí đứng trước mặt anh tỏ tình, khi ấy anh đã nói.
"Nếu cậu giống như Hoàng Phi, thì chúng ta ở bên nhau!"
Bùi Thế Anh từng nghĩ, chỉ cần mình thay đổi, chỉ cần đối xử thật tốt với cậu, cứ thế không năm năm thì mười năm, không mười năm thì cả đời, rồi sẽ bù đắp lại được tất cả lỗi lầm của mình. Thế nhưng những gì anh gây ra cho cậu, lại vượt xa mức tưởng tượng của anh. Tới mức chỉ cần một hành động tốt anh dành cho cậu, liền khiến cho cậu sinh tâm lo lắng. Chỉ sợ đó như lần cuối cùng, vì thế đối xử tốt với cậu, rồi ngày hôm sau sẽ rời bỏ cậu. Anh càng tốt với cậu, cậu lại càng cẩn thận dè dặt hơn!
Bùi Thế Anh luôn cảm thấy mình thật may mắn, bởi vì có thể quay lại, tự mình bù đắp tất cả. Nhưng hiện tại anh lại cảm thấy, việc có thể quay trở về quá khứ, giống như chỉ để cho anh thấy rõ, trước kia bản thân đã tồi tệ thế nào!
Phải đến một lúc lâu sau, Thanh Bảo mới chịu về giường. Cậu đứng nhìn anh một lúc, thử gọi nhỏ tên anh vài lần, xác nhận anh đã ngủ say, mới chậm chậm đặt lên môi anh một nụ hôn.
Là nụ hôn của Trần Thiện Thanh Bảo chân chính dành cho Bùi Thế Anh!
Kể từ khi ở bên nhau đến giờ, Thanh Bảo luôn chỉ dám hôn trộm Thế Anh lúc anh đang ngủ say. Chính là trong lòng luôn sợ, nếu đường đường chính chính mà hôn anh, cái mà cậu nhận lại, sẽ là gương mặt ghét bỏ của anh.
Thanh Bảo lên giường nằm cạnh anh. Một lúc sau, khi bên cạnh chỉ còn tiếng thở đều đều, Thế Anh mới từ từ mở mắt. Anh xích lại gần, ôm chặt Thanh Bảo vào lòng. Cả người anh đau đớn đến phát run. Thế Anh nhìn về phía khoảng không vô định, gương mặt không có một tia cảm xúc. Thế nhưng nước mắt cứ thế rơi ướt đẫm gối.
Thanh Bảo, anh phải làm gì với người này mới được đây?
Sáng hôm sau, khi Thanh Bảo tỉnh dậy, bên giường đã trống trơn. Cậu uể oải đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, thay đồ rồi chậm chậm xuống dưới nhà, liền thấy Thế Anh một thân tây trang chỉnh tề, cầm cặp chuẩn bị đi làm.
"Đồ ăn sáng anh đặt ở trên bàn. Ngày hôm nay có lẽ anh sẽ về muộn, đừng đợi anh!"
Thanh Bảo gật đầu. Thật ra, cậu cũng đã quá quen rồi. Thế Anh ngày nào cũng sẽ tăng ca đến muộn. Tệ hơn là mấy ngày liền không về. Vốn chẳng bao giờ cần phải nhắc trước. Thanh Bảo định đi vào nhà bếp, lại thấy Thế Anh vẫn đứng đó, chần chừ không chịu đi. Cậu nghiêng nghiêng đầu nhìn anh.
"Còn chuyện gì nữa sao?"
Thế Anh tay vân vê cặp sách, ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Trưa nay, em có thể nấu cơm mang đến cho anh không?"
Thanh Bảo có chút bất ngờ. Trước kia, cậu sợ anh mải công việc mà ăn uống không đầy đủ, có mấy lần ngỏ ý muốn mang cơm đến công ty cho anh. Nhưng lần nào cũng bị anh gạt đi. Còn có, Thế Anh từ trước đến giờ chỉ đưa ra yêu cầu. Đây là lần đầu tiên anh hỏi ý kiến cậu, lại còn giống như phải thu đủ nhiều dũng khí mới dám lên tiếng.
Thế Anh thấy Thanh Bảo không trả lời, ngại càng thêm ngại, vội nói tiếp.
"Nếu như em bận thì th.."
"Được! Trưa em sẽ mang cơm cho anh!"
Chưa kịp dứt câu, Thanh Bảo đã ngắt lời. Trong lòng Thế Anh như nhẹ đi vài phần. Thật ra, anh không muốn phiền cậu như vậy. Chỉ là, đã quá nhớ đồ ăn cậu nấu rồi. Còn có, tiện thể lần này có thể giới thiệu cậu cho công ty biết.
"Vậy anh đi làm trước. Trưa gặp!"
Dứt câu, Bùi Thế Anh cầm lấy chìa khóa xe rời đi. Thanh Bảo chào tạm biệt anh. Sau đó đi vào nhà bếp. Trên bàn đã đặt sẵn một đĩa đựng miếng sandwich, kèm theo là một chiếc xúc xích và một ít thịt hun khói. Bên cạnh là một cốc sữa ấm. Thanh Bảo thong thả ngồi ăn, xong xuôi thu dọn lại, sau đó mới mở tủ lạnh lấy mấy món đồ cậu vừa mua hôm qua ra.
Hôm nay Thanh Bảo không phải đi làm, vì vậy cậu định đi đến nhà tình thương thăm mấy đứa trẻ trong đấy. Trước khi đi, cậu muốn làm bỏng gạo cho mấy đứa nhỏ. Mấy đứa nhỏ trong nhà tình thương rất thích bỏng gạo của cậu, lần nào đến cũng đòi cậu làm cho ăn.
Nhà tình thương cách nhà cậu không xa. Thanh Bảo đi chừng mười phút là tới. Vừa nhìn thấy cậu, mấy đứa trẻ mừng rỡ chạy đến đón cậu.
"A anh Bảo! Em nhớ anh Bảo quá!"
Thanh Bảo mỉm cười xoa đầu mấy đứa nhỏ. Sau đó, giơ hai túi to đựng đầy hộp bỏng gạo lên.
"Anh Bảo có mang đồ ăn cho mấy đứa này! Chia đều cho mọi người nhé!"
Mấy đứa nhỏ vừa nhìn thấy đồ ăn mắt liền sáng rỡ, cầm lấy hai túi, chạy đi xúm lại ở giữa sân. Thanh Bảo nhìn mấy bọn trẻ, lắc đầu cười cười. Đúng lúc, quản lý cũng vừa đến. Người quản lý là một phụ nữ trung niên, gương mặt bà hiện lên vẻ phúc hậu, còn có nụ cười rất đẹp.
"Bảo đến đấy à? Dạo gần đây con không đến, mấy đứa trẻ than nhớ suốt!"
Thanh Bảo chào quản lý, sau đó mang ra thêm một túi đồ nữa.
"Dạo này con có dự án phải làm. Còn có, phải chăm sóc người trong viện nữa. Con có mua ít truyện tranh, có thể rèn cho tụi nhỏ kĩ năng đọc chữ!"
Quản lý đưa tay cầm lấy rồi cùng Thanh Bảo đến ghế đá gần đó ngồi nhìn bọn trẻ nô đùa. Thanh Bảo vốn rất yêu trẻ con, những lúc đến nhà tình thương là lúc cậu cảm thấy thư giãn nhất. Những đứa trẻ này, rõ ràng phải chịu thiệt thòi đủ thứ, thế nhưng vẫn luôn cười hồn nhiên như vậy. Đây cũng chính là điều mà Thanh Bảo mong muốn nhưng không được.
"Cậu bác sĩ hôm nay không đến cùng à?"
Người quản lý đang nhắc đến Minh Đức. Minh Đức và Thanh Bảo từ lâu vốn đã thân thiết, anh cũng rất thích đi làm công đức, thường thì mỗi lần đi đều là cả hai hẹn cùng nhau đi. Vì thế quản lý thắc mắc cũng không lấy làm lạ.
"Hôm nay anh ấy phải trực."
Người quản lý à một tiếng, ngừng một chút sau đó đột nhiên nói.
"Cậu ấy rất tốt, cũng rất để ý đến con!"
Người quản lý nói không sai. Con người ta có thể che giấu tình cảm, nhưng ánh mắt thì không thể. Nhất là Minh Đức. Ánh mắt Minh Đức nhìn Thanh Bảo người ngoài ai cũng đều cảm nhận được đây không phải ánh mắt dành cho người em thân thiết thông thường. Mỗi khi nhìn Thanh Bảo, ánh mắt Minh Đức ngọt ngào lạ thường. Thế nhưng, ánh mắt của Thanh Bảo, lại khiến người ta không tài nào hiểu được. Rõ ràng cảm nhận Minh Đức đối với cậu là một người vô cùng quan trọng, nhưng vẫn có cảm giác, quan trọng đó không giống như Thanh Bảo trong lòng Minh Đức.
"Phải, vì thế con không muốn đánh mất anh ấy!"
Mọi người hay nói, nên chọn người yêu mình thay vì người mình yêu. Thanh Bảo biết, nếu bản thân chọn Minh Đức, cậu sẽ không bao giờ phải chịu tổn thương hay bất kì đau đớn nào. Thế nhưng, sẽ chẳng có ai hạnh phúc trong cuộc tình này. Sẽ chẳng có chuyện tình nào mà trong đó chỉ có một người có tình cảm lại ở bên nhau được mãi. Cái Thanh Bảo lo sợ nhất chính là điều này. Minh Đức rất quan trọng đối với cậu. Nếu như bên nhau rồi đổ vỡ, đến bạn bè cũng không thể làm được thì sao đây?
Người quản lý như nhìn rõ tâm tư Thanh Bảo. Kì thực, bà cũng rất mong muốn hai người họ có thể ở bên nhau. Nhưng mà, bà luôn có cảm giác, tình cảm của Thanh Bảo dường như đã dành cho ai đó khác rồi. Và người đó, hoàn toàn không phải Minh Đức.
"Bảo, vì sao con lại thích đi làm công đức như thế? Ta thấy thường thường người trẻ như tụi con rất ít khi để ý đến những chuyện này!"
Thanh Bảo mỉm cười, đưa mắt nhìn những đứa trẻ nô đùa ngoài sân.
"Trước kia ba mẹ con cũng rất thích làm từ thiện, con muốn giống như họ.."
Ngưng một chút, Thanh Bảo nói tiếp.
"Với lại, nếu như mình càng tích được nhiều công đức, con tin mong muốn của mình sẽ thành hiện thực."
"Mong muốn? Con mong muốn điều gì?"
Bùi Thế Anh ở trong phòng làm việc, tay cầm chuột cứ liên tục lướt lên lướt xuống, ánh nhìn vào màn hình máy tính không rời. Sắp đến sinh nhật Thanh Bảo rồi, anh muốn khiến cho ngày hôm ấy của cậu diễn ra thật đặc biệt. Anh muốn tự tay làm, tất cả.
Thanh Bảo tay mân mê mấy viên kẹo đường ở túi áo, trong đầu là hình ảnh của Bùi Thế Anh. Anh rất ít khi cười, nhưng khi cười lên lại rất ngọt ngào. Ừm, đã lâu rồi cậu không được nhìn thấy anh cười. Hình như là từ khi Hoàng Phi rời đi.
"Mong muốn của con... là người con thích, có một cuộc đời bình yên!"
Không phải lo nghĩ, không buồn rầu hay chịu bất cứ tổn thương nào. Hi vọng Bùi Thế Anh luôn vui vẻ, luôn hạnh phúc, giống như lần đầu tiên cậu gặp anh.
Chẳng mong cầu gì cao sang nữa, chỉ cần anh bình yên, là được!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com