Before Wedding (2)
sau khi đưa thanh bảo ra sân bay toronto
pearson để bay về mĩ, dù không muốn để cậu phải một thân một mình về nhà nhưng bùi thế anh cũng buộc phải làm thế, vì thanh bảo nói không muốn làm phiền gã, và một khi lời cậu đã nói ra rồi, gã có cố thuyết phục như thế nào cũng bằng không, đành phải chấp nhận nghe theo.
" về đến nhà nhớ gọi điện cho anh. "
sắp đến giờ máy bay khởi hành mà bùi thế anh vẫn ôm mình cứng ngắc, thanh bảo chỉ biết thở dài trong bất lực, hai anh em nhà này thật giống nhau, quá bám người rồi.
" không những gọi mà còn video call cho anh ngắm em ngủ cả đêm luôn được chưa ? giờ thì buông tay ra cho em về, sắp trễ giờ bay tới nơi rồi đây này. "
" cho trễ luôn cũng được. "
bùi thế anh vùi đầu sâu vào hõm cổ cậu, cố gắng hưởng thụ trọn vẹn thứ hương thơm gây thương nhớ này, nếu không, đến tối khi về nhà, gã sẽ lại mất ngủ. thanh bảo thấy thế chỉ biết cười, dùng tay đẩy nhẹ đầu gã ra, khuôn miệng tươi tắn không ngừng thuyết phục.
" thôi mà.. về trễ, mẹ mắng em bây giờ, lúc đó đâu ai nghe thay em đâu. anh muốn em bị mắng lắm à cái tên này. "
" không muốn nhưng anh nhớ cưng lắm. "
bùi thế anh là vậy đấy, gã luôn đi thẳng chứ không hề nói mấy lời sến súa, rườm rà để làm chi cả. không giống như chuyện tình kẹo mút của cặp đôi kia, chuyện tình giữa thế anh và thanh bảo lại giống một mũi tên hơn, tuy được phóng thẳng hàng ngay lối một cách trực tiếp nhưng luôn trúng hồng tâm thật chính xác mà chẳng hề khô khan. đó cũng chính là cách họ yêu nhau, đôi lúc có ngược đời với người thương nhưng chắc chắn tình yêu giữa họ được dựng xây lên từ niềm tin và sự tự hào dành cho đối phương.
" nào, thả ra không trễ thật bây giờ. "
câu trả lời vẫn là sự im lặng cùng đôi bàn tay cố chấp của ai kia, thanh bảo hết cách liền phải gằn giọng gọi tên gã.
" bùi thế anh. "
lúc này gã mới thực sự buông tay ra nhưng vẻ mặt gã lại buồn hiu, bùi thế anh đã không yêu thì thôi chứ yêu vào rồi, xa một phút thôi gã cũng không chịu được, chỉ đành bán thảm với cậu như bây giờ này.
thanh bảo bất lực, cậu cũng không muốn rời đi đâu nhưng dòng đời xô đẩy quá rồi. cúi người xuống hôn tạm biệt gã xong cậu quay người chạy tót đi luôn, cảm tưởng như chỉ cần ở lại thêm một giây nữa thôi thì bùi thế anh sẽ đổi ý đem cậu về nhà nhốt vào mất.
bùi thế anh nhận được hành động đáng yêu này cũng khẽ cười, chờ máy bay cất cánh an toàn, gã mới yên tâm lái xe về nhà. vừa vào đến cửa, còn chưa kịp nhìn rõ căn nhà thân quen của mình, gã đã bị hai người gọi là mẹ và chị của gã ném gối vào người tơi bời.
" thằng con trời đánh, cái gì cũng không nói làm mẹ hiểu lầm thằng bé như thế, để lại ấn tượng không tốt rồi mặt mũi đâu mà mấy nữa bà già này dám nhìn người ta hả ? "
" đúng đấy, đúng đấy, yêu nhau thôi mà có gì đâu mà mày phải giấu, làm chị mày hôm nay quê chết đi được, đáng phải ăn đánh. "
là hai người không cho gã kịp nói chứ đâu phải gã không muốn nói ? nhận cái tội này đúng là oan quá rồi. nhưng phụ nữ là để yêu thương huống chi còn là mẹ và chị mình, bùi thế anh chỉ đành chống trả một cách yếu ớt bằng cách né mọi đòn tấn công từ hai người cho đến khi họ mệt rồi, mới nói tiếp vậy.
" con chưa kịp nói thì hai người đã nói hết phần con rồi. với lại bảo dễ lắm, mấy chuyện này người yêu con không để ý gì đâu. "
" thằng bé không để ý, nhưng tôi để ý. anh liệu mà sắp xếp mời chàng rể tương lai của tôi về ăn bữa cơm không thì đừng có về nhà nữa. "
" ơ hay, con mới là con mẹ đấy. "
" thì sao ? tôi nuôi được thì tôi đuổi được. anh dám ý kiến gì ? "
phận làm con thì nào dám ý kiến, bùi thế anh chỉ có thể chọn im lặng nghe mẹ mắng, mãi mới được lên phòng để gọi điện méc thanh bảo.
" vừa định gọi cho anh luôn, nhanh thế, hay nhớ em quá không chịu được rồi ? "
" ừ, nhớ em. "
tuy đã nghe bùi thế anh nói ra điều này cực kỳ nhiều lần nhưng mỗi khi gã nhẹ giọng nói ra điều đó một lần nữa như hiện tại, trái tim thanh bảo bất chợt lạc nhịp. không biết phải diễn tả cảm xúc khi ấy như thế nào nữa, chỉ là cậu cảm thấy nó không hẳn chỉ là rung động hay là cảm giác được yêu, nó hơn cả như thế.
" bảo.. "
bùi thế anh châm cho mình một điếu nhưng khi nó đã cháy quá nửa, phía bên cậu vẫn không có động tĩnh gì. dĩ nhiên là gã hoàn toàn có đủ kiên nhẫn để đợi cậu, nhưng cho đến hiện tại, gã lại không thích chờ đợi thêm nữa. bùi thế anh rít một hơi dài, phả làn khói trắng đục vào màn đêm mới khẽ gọi thanh bảo, như đánh tiếng hỏi rằng liệu cậu có còn ở đó hay là không.
" em đây. "
dưới ánh trăng tỏ, gã dường như muốn hỏi cậu thêm lời nhưng khi những con chữ đã xếp nơi đầu môi, bùi thế anh lại âm thầm nuốt chúng xuống, ý đủ lời đầy mà lại chẳng thể nói ra.
" xin lỗi, em mải suy nghĩ một vài chuyện quá, để anh phải đợi lâu rồi. "
" ừ, cảm thấy không ổn thì nói anh nghe, siêu nhân của em đang là anh mà. "
siêu nhân cái gì chứ, rõ ràng là một ông chú kiệm lời mà. nghe cách họ nói chuyện với nhau cũng thấy máy móc nữa, nhưng thanh bảo lại thích điều đó. đó mới là bùi thế anh mà cậu yêu, một bùi thế anh không lời hoa mỹ, không tính lãng mạn nhưng luôn yêu thanh bảo vô điều kiện.
" vâng, thưa quý ngài siêu nhân. "
bùi thế anh cảm thấy hài lòng với câu trả lời của cậu, gã luôn biết thanh bảo của gã có hơi nhạy cảm nên gã luôn cẩn thận từng lời để trò chuyện với cậu, đơn giản chỉ là không muốn cậu nghĩ nhiều hay nghĩ linh tinh nữa mà thôi.
" chỉ là em đang nghĩ ngày nào cũng nghe anh nói anh nhớ em nhưng chưa ngày nào em nói em nhớ anh cả. "
thanh bảo không phải kiểu người dễ mở lòng để tâm sự với ai đó về chuyện của bản thân đâu, nhưng với bùi thế anh, đó lại như một ngoại lệ, bởi khi ở cạnh gã, chính cậu cũng muốn nói cho gã biết những góc khuất trong lòng mình, không phải để than vãn hay mưu cầu sự an ủi, động viên gì cả, chỉ đơn giản là muốn nói cho gã biết, kể cho gã nghe, vậy thôi.
" nhưng em luôn là người đến tìm anh trước. "
ừ nhỉ ? thanh bảo luôn là người chủ động mà nhỉ ? nhưng cậu lại chẳng hề mảy may để ý tới điều đó. bùi thế anh lại khác, gã để ý cậu rất nhiều, từ thói quen đến sở thích của cậu, gã đều nắm rõ trong lòng bàn tay. có thể thanh bảo chưa từng nói nhớ nhưng cậu luôn là người đến tìm gã trước tiên mà chẳng vì lí do gì cả, như thế chính là nhớ.
" thật hả ? em không nhớ luôn đó. "
" bảo hâm "
" không có nạt em, em khóc đấy. "
thanh bảo tinh nghịch nhắc nhở gã, và đây hình như cũng là lần đầu tiên bùi thế anh nạt cậu thì phải ? nhưng điều nó không quan trọng, dù có nạt thêm nhiều lần nữa, miễn là gã vẫn ở bên cậu thì bao nhiêu cũng được. người đời hay nói còn nạt là còn yêu mà, muốn tốt cho cậu thì gã mới nạt, nên cậu hoàn toàn vui vẻ chấp nhận điều đó.
" mới gặp em lần đầu mà anh đã bị mẹ đuổi ra khỏi nhà rồi, giờ mà mẹ biết anh làm em khóc nữa chắc không còn đường quay về mất. "
" này, anh đang trách em triệt đường sống của anh đấy à ? "
bùi thế anh khẽ cười, là thanh bảo mở đường sống ra cho gã mà, nếu thực sự để nó bị triệt thì chắc chắn sẽ luôn để cho em triệt.
" đâu có, anh chỉ đang kể khổ với em thôi. "
cũng phải nói bùi thế anh miệng lưỡi đâu thua gì miệng đời đâu, gã tuy kiệm lời nhưng cũng lắt léo lắm, đôi lúc cứ chặn miệng người ta không nói được, tức tím cả người mà cứ như không ấy thôi.
" vâng vâng, em biết anh khổ cực như nào rồi, giờ thì đi ngủ sớm đi, người già người ta kiêng ngủ muộn đấy, hại sức khỏe lắm nha. "
thanh bảo khá là thích trêu bùi thế anh về vấn đề tuổi tác, lúc đó trông mặt gã khó coi lắm, nhìn thật là buồn.. cười. ngược lại, bray lại chẳng dám hó hé nửa lời về cái vấn đề này, đơn giản là vì hắn kèo dưới và em bé nhà hắn bị nhạy cảm với thời gian. còn em bé nhà cậu, bùi thế anh ấy, có khi lấy nó làm niềm tự hào cũng nên.
" chú biết rồi, sẽ đi ngủ ngay đây. cháu cũng thế, ngủ sớm đi, u40 sức khỏe cũng yếu lắm. "
chọc người ta thì sảng khoái nhưng bị người ta chọc lại thì phát cọc, thanh bảo giống hệt andree, cậu ngại vấn đề thời gian, đụng chạm tới cái đó là dỗi.
" chú lo cho thân mình trước đi ha. "
dỗi nhưng cậu không nói, đang yêu xa, muốn dành thời gian trò chuyện với gã hơn là lãng phí nó cho mấy vụ thế này nhiều.
" được rồi, không trêu em nữa, nhớ uống sữa rồi đi ngủ sớm nghe chưa ? "
có một điều kì lạ đã xảy ra mà thanh bảo không mảy may để ý đó là bùi thế anh đã thay đổi cách xưng hô của mình, một chữ em được xác lập như đánh dấu chẳng đường mới trong mối quan hệ của họ. bùi thế anh vốn là một người rất chung thủy, chung thủy đúng với cái nghĩa của nó ngay từ việc nhỏ nhất đó là xưng hô, nếu gã có thay đổi nó tức là đối phương đã có thêm một vị trí đặc biệt trong lòng gã rồi.
" dạ vâng thưa ông chú khó tính. "
nghe tiếng thanh bảo khẽ cười, bùi thế anh cũng vui vẻ chuẩn bị cúp máy.
" nhưng mà thế anh này.. "
" anh đây. "
lại là sự im lặng đó, đối với bùi thế anh, đây là một thói xấu của thanh bảo, gã thì có thể chờ đợi cậu được nhưng thử hỏi trên đời, mấy ai được như gã ?
" em ngán cơm nhà rồi, em muốn ăn cơm anh nấu. "
hay ý của câu này là em chán việc phải xa anh rồi, em muốn về nhà với anh chẳng hạn, đôi khi chúng ta thật khó để diễn đạt cho ai đó hiểu ý mình muốn nói nhưng đôi lúc, trực tiếp nói ra thay vì sử dụng phép ẩn dụ cũng là một cách hay để bộc bạch lòng mình.
" lại hâm, cơm anh nấu chính là cơm nhà. "
" vậy mai sang đón em về ăn cơm nhà nhé ? em đợi anh. "
____________________________________________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com