Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12

Ngày hôm sau cả hai sửa soạn để khởi hành từ rất sớm chính vì vậy mà họ không gặp phải tình trạng kẹt xe gì cả, chẳng mấy chốc bãi biển Vũng Tàu xinh đẹp cũng đã hiện ra trước mắt.

Chưa vội về khách sạn ngay, Thế Anh chở Bảo ra phía Bãi Sau để cảm nhận cái gió từ biển thổi vào. Tận hưởng từng đợt gió mát lạnh, nghe thấy tiếng nói cười của mọi người xung quanh, không khí của kì nghỉ lễ đã thật sự hiện diện ngay lúc này, sự hối hả, phiền muộn của cuộc sống thường ngày bỗng chốc đều đã tan biến.

Nhìn đồng hồ cũng đã hơn 9 giờ sáng, Bảo bắt đầu cảm thấy đói bụng, nhưng nhìn mớ hành lí cồng kềnh trên xe cậu nhận ra rằng cần phải vào khách sạn cất đồ thì mới thoải mái mà đi ăn đi uống được.

Khách sạn mà Thế Anh lựa chọn rất thoáng mát và rộng rãi, vừa vào đến phòng sự mệt mỏi đã bắt đầu tìm đến cả hai, không hẹn mà gặp cả Bảo và Thế Anh đều ngay lập tức nằm dài ra giường. Chẳng còn quan tâm đến hành lí hay cái bụng đói meo, cả hai thống nhất sẽ làm một giấc đến chiều rồi mới bắt đầu đi chơi.

Vì cả đêm không ngủ nên hai cậu bạn đều đánh một giấc rất ngon lành, trời dần về chiều và Thế Anh là người thức giấc trước, cậu đi vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo rồi quay ra gọi Bảo dậy cùng.

Do đã nạp đủ năng lượng nên Thế Anh và Bảo đã có đủ sức để đi khám phá Vũng Tàu, vì không lập ra một lịch trình cụ thể gì cả nên họ đi chơi với tâm thế rất thoải mái, thấy chỗ nào thú vị thì cứ việc ghé vào, nhờ vậy mà cả hai đã có một chuyến du lịch với đầy sự bất ngờ và thú vị.

Sau khi ăn uống no nê, Bảo rủ Thế Anh cùng nhau đi dạo biển cho thoải mái, dù trời đã dần sụp tối nhưng ngoài biển vẫn còn khá đông người. Đi dọc theo bờ biển không ai nói với ai câu nào, cứ một người đi trước rồi một người nối bước theo sau... Lúc này Bảo đột nhiên dừng lại, do đang mãi mê suy nghĩ nên Thế Anh không hay biết gì và dĩ nhiên cậu đã va vào người của Bảo...

"Ôi trời, sao đột nhiên cậu dừng lại vậy?"

Bảo hớn hở chỉ về phía một nhóm người: "Này, nhìn họ ngồi đó uống bia rồi trò chuyện với nhau vui quá".

Đang trong lúc cao hứng nên Bảo đưa ra đề nghị: "Hay chúng ta cũng làm vậy đi".

Không đợi Thế Anh đồng ý Bảo đã kéo cậu vào một cửa hàng tiện lợi gần đó, mua 10 lon bia và một vài túi thịt bò khô, cả hai quay lại bờ biển, tìm một chỗ ngồi thoái mái rồi cùng nhau "uống bia tâm sự".

Mặc dù là người đưa ra ý kiến nhưng Bảo lại khá chần chừ khi nhìn vào mấy lon bia, khác với cậu Thế Anh đã ngay lập tức khui một lon rồi đưa lên miệng uống liền mấy hớp.

Thấy Bảo cứ ngồi đó nên Thế Anh buông lời chọc cậu: "Chưa uống bia bao giờ à, vậy sao lúc nãy không mua nước ngọt để uống".

Bảo đưa mắt lườm Thế Anh, bị bạn mình nói vậy nên cậu cũng nhanh chóng mở một lon rồi đưa lên miệng uống, từng dòng bia mát lạnh chạy xuống cổ họng, mang lại một cảm giác rất khác lạ cho Bảo. Có lẽ do không quen nên cậu không uống được nhiều như Thế Anh...

"Sao nó khó uống quá vậy?" Bảo nhăn mặt quay sang nói với Thế Anh.

Cậu bật cười trước câu hỏi của Bảo: "Ha ha, là bia mà, từ từ rồi cậu sẽ quen thôi".

Trời càng lúc càng tối bãi biển cũng bắt đầu vắng bóng người hơn, nhóm người ban nãy Bảo trông thấy cũng đã đi về từ lúc nào, thấy vậy nên cậu quay sang nói với Thế Anh: "Này, cậu còn tỉnh táo không, chúng ta về phòng khách sạn đi rồi hãy uống tiếp".

"Tất nhiên, về thôi".

Về đến phòng Thế Anh và Bảo di chuyển ra ban công để tiếp tục xử lí cho hết mấy lon bia và mấy túi đồ nhắm. Từ nãy đến giờ Bảo uống chưa được 2 lon nhưng Thế Anh thì đã uống đến lon thứ 5 rồi, vậy nên khuôn mặt cậu ấy đã bắt đầu đỏ ửng lên, lời nói ra từ miệng cũng nhiều hơn...

"Sau này cậu có gặp chuyện gì cũng phải kể cho tôi nghe đấy". Thế Anh dùng chất giọng lè nhè lên tiếng không đầu không đuôi.

"Hả??"

"Tôi đã xem cậu như là người một nhà rồi, vậy nên có bất cứ chuyện gì cứ việc nói ra, tôi không ngại làm 'lỗ cây' cho cậu đâu...".

Thế Anh tiếp tục nói: "Bình thường thì hơi khó để nói ra những lời này nên tôi mới lựa chọn lúc này để nói, nhưng tôi cam đoan đây là lời nói thật lòng đó".

Bảo ngây người khi nghe những lời đó của Thế Anh, một cảm giác kì lạ bắt đầu xuất hiện trong người cậu, Bảo không biết nó là gì nữa... Là cảm động? Hay biết ơn? Hay là một cái gì đó khác nữa...

Vì không thấy Bảo có phản ứng gì nên Thế Anh trở nên cao giọng hơn: "Nghe tôi nói không đấy?"

Điều này khiến cho Bảo có hơi giật mình: "Có có có, tôi có nghe mà".

"Vậy sao cậu không trả lời?"

Đột nhiên Thế Anh quay sang, dùng tay kéo mặt Bảo sát lại gần mặt mình, mặt đối mặt Thế Anh bắt đầu dùng tay ép hai má Bảo lại với nhau: "Nghe rồi thì cậu phải hứa với tôi, có chuyện gì cũng phải kể cho tôi nghe. Còn những chuyện cậu đang giữ trong lòng thì cũng nói ra hết với tôi luôn, hứa đấy nhé".

Dứt lời Thế Anh buông Bảo ra, cậu quay sang uống thêm mấy ngụm bia nữa rồi lại tiếp tục nói gì đó. Nhưng lúc này Bảo đã không còn nghe lọt bất cứ lời nào nữa rồi, cậu chạy vội vào trong phòng tắm nhìn bản thân mình phản chiếu lên mặt gương, dù từ lúc về khách sạn đến giờ Bảo không hề uống một giọt bia nào nhưng mà lúc này đây, mặt cậu còn đỏ hơn cả Thế Anh nữa. Bảo lấy tay đặt lên ngực, dù nhịp tim hiện tại đã trở về trạng thái bình thường nhưng Bảo chắc chắn trong khoảnh khắc khi nãy tim của cậu đã đập rất nhanh.

Không biết diễn tả cảm giác vừa rồi là gì nhưng nó cứ quẩn quanh mãi trong đầu khiến cậu rất khó chịu. Bảo nghĩ thầm, dù cho bây giờ có muốn đi ngủ để quên hết mọi chuyện vừa xảy ra thì cũng rất khó vậy nên cậu quay trở lại ban công, mở một lon bia rồi tu sạch, thấy vẫn chưa đủ nên cậu lại uống thêm lon nữa. Rồi chất cồn cũng bắt đầu phát huy tác dụng, cơn say đã kéo đến nhưng trái ngược với những gì cậu nghĩ là bản thân sẽ ngủ thiếp đi thì giờ đây Bảo cũng giống hệt như Thế Anh cũng bắt đầu nói nhiều hơn.

Nhưng ít nhất lời Thế Anh nói còn có đầu có đuôi khá rõ ràng, còn Bảo thì cứ liên tục nói ra những lời khó hiểu, lúc thì tiếng Việt, lúc thì tiếng Anh, Thế Anh có muốn nghe ra cũng khó.

Rồi cũng không biết đã qua bao lâu cả hai đều ngủ thiếp đi ở ngoài ban công. Vì uống say nên đến sáng khi tỉnh dậy đầu của Bảo và Thế Anh đều cảm thấy rất đau, phải mất một lúc để cả hai lấy lại tinh thần tỉnh táo, nhìn bản thân rồi lại nhìn đối phương, lúc này lại không hẹn mà gặp họ cùng nhau bật cười...

"Chẳng hiểu uống kiểu gì mà chúng ta lại ngủ ngoài ban công thế này" Bảo vừa cười vừa nói.

Thế Anh cũng vừa cười vừa cuối xuống để thu dọn vỏ lon bia rồi nói với Bảo: "Cậu vào rửa mặt trước đi, để tôi dọn cho".

Bảo đi vào phòng tắm, đứng trước gương rửa mặt súc miệng cậu nhớ lại những gì Thế Anh đã nói vào đêm hôm qua, không hiểu sao dù bản thân đã rất say nhưng cậu vẫn nhớ rõ từng lời mà Thế Anh nói, thì ra cậu ấy đã xem mình là người một nhà và luôn quan tâm đến mình như vậy...

Bảo như chìm vào một khoảng không với những suy nghĩ của riêng mình, cậu cũng thầm nói lời cảm ơn với Thế Anh và tự hứa rằng bản thân cậu cũng sẽ nhanh chóng lấy được sự can đảm để chia sẽ hết mọi chuyện với cậu ấy, giống như cái cách mà cậu ấy đã từng chia sẽ với Bảo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com