Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 18

Con đường học tập vất vả cuối cùng cũng dần đi đến điểm kết thúc, chỉ sau kì thi học kì 2 ngày hôm nay là các bạn học sinh khối 12 sẽ chính thức dành toàn bộ thời gian cho những tháng ngày ôn thi tốt nghiệp căng thẳng...

Những con điểm cuối cùng được in lên giấy rồi dán vào bảng thông báo, danh sách top 10 của khối vẫn là một cái gì đó thu hút tất cả mọi người. Vẫn là cái tên Thế Anh nằm chễm chệ ở hạng nhất, theo sau đó hạng nhì chính là Bảo, dù không có gì mới mẻ nhưng đây là lần cuối họ được đứng xem danh sách điểm thi học kì rồi, vậy nên cả hai đều cố ý nán lại lâu hơn mọi khi một chút.

Trên đường trở về lớp học Bảo trông thấy mọi người cứ đi qua đi lại trên hành lang của dãy phòng học, không ít người trên tay đều cầm theo những hộp quà to nhỏ, tò mò nên cậu quay sang hỏi Thế Anh: "Mọi người đang làm gì vậy? Hôm nay có sinh nhật ai hả?"

Thế Anh quay sang giải thích: "Không phải đâu, họ đang tặng quà cho người mình thích thầm đấy, đây là truyền thống hằng năm của trường".

"Truyền thống?". Bảo vẫn chưa hiểu chuyện này cho lắm...

"Vì lớp 12 là học sinh cuối cấp, nên những ai có người mình thích đang học lớp 12 thì sẽ tranh thủ tặng quà, tỏ tình vào thời điểm này. Vì nếu bây giờ không nói thì sau này có thể sẽ không còn cơ hội để nói nữa".

"À... Sao tôi lại không biết chuyện này sớm hơn nhỉ?". Bảo tỏ ra có chút tiếc nuối.

"Cậu thích ai trong trường à?".

Bảo lắc đầu nguầy nguậy tìm lí do để phản đối cho câu hỏi của Thế Anh: "Không phải, không có, ý tôi là sao mình không biết chuyện thú vị này từ sớm hơn thôi".

Bảo và Thế Anh cùng tiếp tục đi về lớp, đúng lúc này một bạn nữ mang dáng vẻ hối hả chạy đến trước mặt Thế Anh rồi nói: "Mình tặng cậu món quà này, hy vọng cậu nhận lấy nó". Vừa nói bạn ấy vừa đưa túi quà về phía Thế Anh.

Không lòng vòng, cậu trực tiếp nói thẳng ra lời từ chối: "Xin lỗi nhưng mình không thể nhận được".

Chính bạn nữ cũng cảm thấy bất ngờ vì mình bị từ chối quá nhanh, nhất thời không biết phản ứng thế nào nên cậu ấy cứ đừng ngây ra đó. Để lại thêm một lời xin lỗi Thế Anh nhanh chóng kéo Bảo đi về lớp.

"Cậu ấy sẽ rất buồn đó, sao cậu không tìm cách nói nhẹ nhàng hơn, hoặc nếu cậu nhận món quà đó thì cũng đâu có gì".

"Nhận quà chính là cho đối phương hi vọng, nhưng tôi không thích cậu ấy thì cho cậu ấy hi vọng làm gì".

"Ôi trời cậu tuyệt tình ghê".

Lúc này đây lại có thêm một bạn nữ nữa đi về phía họ, Bảo thầm nghĩ trong đầu, cậu ấy sẽ bị tổn thương mất thôi.

Nhưng không ngờ rằng, đối tượng của cô bạn đó không phải là Thế Anh mà chính là Bảo...

"Mình học ở 12A4, mình đã thích cậu từ lâu rồi nên mong là cậu hãy nhận món quà này từ mình". Bạn nữ vừa nói vừa trưng ra bộ dạng ngượng ngùng khiến Bảo cũng bối rối theo.

"Mình xin lỗi...".

Bạn nữ ấy vẫn cố gắng cứu vãn: "Mình tặng quà chỉ vì muốn chúng ta trao đổi, tìm hiểu nhau thôi, chứ không có ý muốn cậu phải thích mình ngay đâu".

"Nhưng mình hiện tại không có ý định tìm hiểu ai hết, xin lỗi cậu".

Lần này đến lượt Bảo kéo Thế Anh rời đi, thật không ngờ có ngày bản thân cậu lại rơi vào tình huống như thế này đúng là khó xử quá đi...

"Lúc nãy ai nói tôi tuyệt tình vậy ta?". Thế Anh lại kiếm chuyện chọc ghẹo Bảo.

"Tôi cũng không thích người đó thì biết làm cách nào khác bây giờ".

Trở về lớp học Bảo nhìn thấy trên bàn của mình có đặt một hộp quà nhỏ, nghĩ rằng có ai đó đã vô ý để ở đây nên Bảo cầm lên xem thử. Trên hộp quà không đề tên người gửi nhưng có đề tên người nhận là cậu, Bảo thấy vậy nên quay sang hỏi Trâm đang ngồi bàn bên cạnh: "Nãy giờ cậu có thấy ai để hộp quà này lên bàn của tôi không?"

Trâm lắc đầu: "Không, mình không nhìn thấy".

"Hộp quà đó để ở trên bàn cậu từ sớm rồi". Huy thấy Bảo đang thắc mắc nên nói với xuống.

"Hả?"

"Không biết là ai để nữa nhưng lúc đến lớp tôi đã thấy nó rồi".

Bảo suy nghĩ mãi không biết ai là người để món quà này lên bàn của mình nhưng cậu cũng không có ý định sẽ mở ra xem vậy nên cứ đặt nó ở một góc. Mang theo hộp quà về nhà Bảo cẩn thận để vào một góc trên bàn học, sau đó lại lấy tập sách để lên phía trên. Thấy cậu làm vậy nên Thế Anh tò mò hỏi: "Cậu không định mở nó ra xem à?".

"Tôi không định mở hộp quà ra xem đâu, cứ để nó ở đấy đi".

Nói xong Bảo quay người đi xuống bếp nấu cơm, còn Thế Anh thì cứ ngồi trong phòng nhìn chăm chăm vào cái hộp quà ấy...

Kết thúc tuần học cuối cùng, giờ đây chỉ còn lại các bạn học sinh khối 12 là vẫn phải hằng ngày đến trường để ôn tập cho kì thi tốt nghiệp đang sắp sửa đến gần.

Giờ đây cả khối như chia làm 2 phe, một bên thì cật lực ôn tập để mong đạt được điểm cao, một bên thì chỉ ôn đủ kiến thức cơ bản để không bị điểm liệt vì những bạn đó đều đã đậu đại học bằng việc xét học bạ cả rồi, vậy nên nhìn họ trông thoải mái hơn hẵn...

"Sang tuần sau trường sẽ tổ chức cho các em thi thử tốt nghiệp...".

Một tràn những lời than vãn bỗng nhiên vang lên...

"Cả lớp ổn định, đây là giấy đăng kí thi thử, các em muốn thi thử môn nào thì đánh dấu vào môn đó. Sau khi thi xong nhà trường sẽ chấm điểm và thông báo kết quả cho các em để các em biết mình còn sai sót chỗ nào và nhanh chóng khắc phục... Lớp trưởng phát giấy cho các bạn giúp cô".

Cô Tâm dừng một lát để ổn định các bạn lần nữa rồi lại nói tiếp: "Còn chuyện này, 3 bạn có điểm số cao nhất khối sẽ có phần thưởng từ nhà trường dành cho các em, vậy nên hãy cố gắng ôn tập và làm bài hết sức nhé".

Vì tần suất ôn luyện ở trường rất cao nên phần lớn thời gian trong ngày Bảo và Thế Anh đều không ở nhà. Suốt một tuần cả hai chỉ toàn ăn thức ăn bên ngoài cho qua bữa, mãi mới được một ngày nghỉ cuối tuần nên cả hai thống nhất sẽ cùng nhau đi mua thức ăn về rồi nấu một bữa thật thịnh soạn để bù đắp lại cho cả tuần qua.

"Chà, lâu lắm rồi mới được gặp lại những món ăn này. Ngon thật đấy!". Thế Anh vừa ăn vừa xuýt xoa khen lấy khen để tài nghệ nấu ăn của Bảo.

"Đừng vừa ăn vừa nói, cậu sẽ bị mắc nghẹn bây giờ".

"Khụ, khụ, khụ,..."

Bảo vừa dứt lời Thế Anh lập tức bị sặc ngay, cậu thấy vậy nên liền chạy đi lấy nước rồi đưa cho Thế Anh uống, cậu cũng không quên dùng tay xoa vào lưng và ngực của Thế Anh để giúp cậu ấy mau hết nghẹn.

Tầm vài phút sau Thế Anh với bộ mặt đỏ bừng mới cất giọng nói được: "Ôi trời, tôi sống lại rồi..."

"Giờ nhìn mặt cậu không khác gì Quan Vũ đâu". Bảo vừa nhìn mặt Thế Anh vừa bật cười.

"'Tình bạn nói trở mặt là trở mặt. Vòng tròn tình yêu nói mở ra là mở ra', sao hả thấy giống không?" Nghe Bảo nói mình giống Quan Vũ nên Thế Anh cũng làm ra điệu bộ giống nhân vật ấy rồi nói câu nói nổi tiếng nhất của ông.

Diễn xong cả hai nhìn nhau rồi cùng tự bật cười lên thành tiếng, bữa cơm vui vẻ ấy cứ như vậy mà tiếp tục với những trò đùa của cả hai, nhưng Bảo vẫn không quên nhắc nhở Thế Anh: "Đừng có vừa ăn vừa nói bị sặc bây giờ"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com