Chương 23
Sau thời gian tìm kiếm, xem xét qua gần chục căn nhà thì cuối cùng Bảo cũng chọn được một ngôi nhà ưng ý, cậu nhanh chóng đặt cọc và tranh thủ đi tìm bên vận chuyển nhà để dọn nhà ngay trong ngày hôm đó.
Việc chuyển đồ đạc từ nhà cũ sang nhà mới cũng tốn của Bảo và Thế Anh không ít thời gian nhưng thật may là nhờ có sự giúp đỡ từ dịch vụ chuyển nhà mà mọi thứ cũng đã gần như đâu vào đấy.
Căn nhà mới này có không gian rất rộng rãi, nếu có mời bạn bè đến chơi và muốn ngủ lại thì cũng sẽ tiện lợi hơn nhiều. Dành cả một ngày trời để sắp xếp mọi thứ thì cuối cùng cũng đã xong xuôi, sau bao ngày phải trải tạm tấm chiếu để ngủ thì tối nay Bảo và Thế Anh đã có thể chăn ấm nệm êm rồi...
Buổi tối khi đang chuẩn bị đi ngủ Bảo đột nhiên quay sang nói với Thế Anh: "Ngày mai cậu đi mua xe với tôi nha". Do đã bán được căn nhà cũ, cộng thêm việc họ chỉ thuê chỗ ở mới này nên hiện tại cả hai vẫn còn khá dư dả về tiền bạc nên Bảo mới có ý định muốn mua xe, vì cậu nghĩ rằng hiện tại mình và Thế Anh đều đã là sinh viên nên nếu chỉ di chuyển bằng xe buýt thì có hơi bất tiện. Nhưng do Bảo không có hiểu biết về xe nên cậu muốn rủ Thế Anh đi cùng.
Thế Anh bất ngờ với lời đề nghị của Bảo đến mức ngồi bật dậy khỏi giường: "Hả, mua xe? Nhưng cậu vốn đâu biết chạy xe..."
"Thì cậu biết là được rồi".
"Ý cậu là sẽ mua xe rồi đưa cho tôi chạy, đồng thời cũng chở cậu đi cùng hả? Nhưng đó là tiền của c...". Thế Anh có chút ngượng ngùng khi đáp lại, vốn dĩ từ khi cắt đứt quan hệ với bố và sống nhờ ở nhà Bảo đến nay cậu đã luôn cảm thấy rất khó xử rồi, giờ Bảo lại đưa ra đề nghị thế này thì đúng thật là có chút...
Nghe Thế Anh nói vậy thì cậu đã biệt đối phương đang nghĩ gì nên Bảo lập tức lên tiếng: "Này, tiền cậu tiền tôi gì chứ, đừng có để ý đến mấy chuyện đó nữa được không?"
"Nhưng mà..."
"Cậu không nghe tôi thì tôi sẽ tức giận đấy, chưa bao giờ thấy tôi tức giận đúng không, muốn thấy không hả, hả???". Bảo làm ra vẻ mặt tức giận nhưng Thế Anh lại cảm thấy giọng điệu của cậu rất đáng yêu khiến chẳng ai có thể sợ hãi nỗi cả...
Bảo thôi không đùa giỡn nữa, cậu lấy lại dáng vẻ nghiêm túc hỏi Thế Anh: "Quan hệ giữa tôi với cậu là gì?"
Thế Anh bất ngờ khi bị Bảo đột kích bằng câu hỏi đó nhưng cậu vẫn nhanh chóng đáp lại: "Tôi với cậu là đang...yêu nhau".
"Đúng đó! Vậy cậu nói xem giữa người yêu với nhau có cần tính toán tiền bạc gì hay không?". Chẳng cần đợi Thế Anh trả lời, Bảo trực tiếp đưa ra đáp án: "Tất nhiên là không rồi, vậy nên...ngày mai đi mua xe với tôi".
"Lần đầu tiên tôi thấy cậu dùng thái độ như này để nói chuyện đấy". Nói thật là Bảo làm Thế Anh có phần bất ngờ...
Vẫn là Bảo với gương mặt tức giận nhưng giọng điệu lại rất dễ thương lên tiếng: "Vì tôi đang tức giận đó, tôi không nghĩ là cậu lại còn vướng bận suy nghĩ về chuyện tiền bạc".
"Tôi biết rồi từ giờ tôi sẽ không suy nghĩ đến nữa, cho tôi xin lỗi". Thế Anh bắt chước giọng điệu của Bảo để trêu đùa cậu.
Bảo nghe vậy liền ném một cái lườm về phía Thế Anh rồi bắt cậu nhanh chóng đi ngủ.
Đến sáng hôm sau cả hai vẫn là phải ngồi xe buýt để đi ra cửa hàng xe máy, nhìn hằng hà sa số chiếc xe được trưng bày trong tiệm thật đúng là khiến Bảo hoa hết cả mắt, cộng thêm hàng tá nhãn hiệu xe máy khác nhau thật đúng là khiến cậu cảm thấy vô cùng bối rối.
Cũng may là còn có Thế Anh đi cùng, cậu ấy có hiểu biết về xe nên trao đổi với nhân viên rất dễ dàng, nghe hai người nói chuyện với nhau toàn dùng từ chuyên môn nên Bảo chẳng hiểu mô tê gì hết, cậu chỉ biết đi xung quanh để ngắm nhìn mấy chiếc xe trong cửa hàng mà thôi.
Thấy nhân viên tư vấn rất nhiệt tình cho Thế Anh về những mẫu xe đời mới nhưng cậu ấy lại từ chối và chỉ tập trung vào chiếc xe mà mình quan tâm nên Bảo tò mò hỏi nhỏ: "Tôi nghe nhân viên giới thiệu thì thấy xe đó cũng tốt mà, sao cậu không chịu?"
"Họ làm vậy để bán được các mẫu xe mới thôi, nó không phù hợp với cậu và tôi đâu".
"Vậy cậu 'chấm' được chiếc nào rồi?".
"Chiếc này...". Bảo nhìn theo hướng tay của Thế Anh: "...và chiếc kia, cậu thích chiếc nào hơn?".
Bảo suy nghĩ đắn đo một lúc rồi đưa ra lựa chọn: "Chiếc đó đi, tôi thấy màu đen đẹp hơn. Nhưng mà sao cậu lại chọn xe đó vậy?".
"Vì nó dễ chạy, sau này tôi có thể tập cho cậu chạy xe". Dứt lời Thế Anh quay người đi về phía nhân viên, để lại Bảo đứng ngây ra đó với dáng vẻ ngơ ngác cùng gương mặt có chút hạnh phúc hiện lên...
Vậy là tất cả mọi thứ từ nhà ở, đến xe cộ, kể cả việc nộp hồ sơ nhập học đều đã được Bảo và Thế Anh lo liệu xong xuôi hết, ngày mai họ chỉ còn phải đi siêu thị để sắm thêm một vài món đồ linh tinh cũng như đồ dùng cho năm học mới nữa là hoàn tất.
Vẫn cứ là trăm lần như một, Bảo luôn là người chọn đồ còn Thế Anh là người đẩy xe đi theo sau và cứ y như rằng nếu để Bảo chọn đồ thì lần nào cậu ấy cũng đều mua rất quá tay.
Về đến nhà, nhìn đống đồ la liệt trên bàn, Thế Anh bất lực hỏi Bảo: "Cậu nói chỉ mua vài món thôi mà, sao lần nào cũng thành một xe đầy vậy?"
"Cậu không biết gì hết toàn đồ cần thiết thôi đó".
"Nhưng cậu cũng đâu cần mua theo số lượng lớn vậy chứ... Nhìn này, túi đựng rác thì mua hẵn 5 cuộn, nước giặt cũng mua đến 3 túi, dầu gội, sữa tắm,...đủ để cả một tập thể dùng cũng không hết đó Bảo à". Thế Anh vừa nói vừa thể hiện sự bất lực, dù đã cố gắng ngăn cản Bảo khi còn ở siêu thị nhưng vẫn là lực bất tòng tâm.
"Túi rác dùng rất mau hết vì trong nhà ở đâu mà không có thùng rác, nước giặt là mua 2 tặng 1 đó, còn dầu gội hay sữa tắm thì là...tôi mua như vậy để lần sau không cần mua nữa".
"Vẫn còn cả mớ đồ khác nữa kìa, tuần nào mà chúng ta chẳng đi siêu thị".
"Nhưng nó thật sự rất cần thiết đó... Này, giờ cậu đang mắng tôi đó hả?".
"Không không không, tôi chỉ thắc mắc thôi". Nghe Bảo hỏi, Thế Anh lập tức trở nên hốt hoảng, cậu buông 2 cuộn túi rác đang cầm trong tay xuống rồi chạy sang dỗ dành Bảo.
Thấy Bảo vẫn xụ mặt nên Thế Anh lên tiếng: "Tôi xin lỗi mà, Bảo ơi...Bảo".
"Haha...hahaha". Bảo đột nhiên bật cười thành tiếng khiến Thế Anh khó hiểu.
"Sao tự nhiên cậu lại cười?"
"Tự nhiên tôi nghĩ đến chúng ta giống mấy cặp đôi hay cãi nhau trên phim truyền hình nên tôi mắc cười, lần đầu tiên tôi và cậu cãi nhau đúng không?"
Trong tình huống như vậy mà vẫn có thể suy nghĩ theo hướng khác rồi bật cười thì đúng là chỉ có Bảo...
Sau đó Thế Anh cũng giúp Bảo sắp xếp đồ đạc và phụ cậu nấu bữa cơm tối, ngoài miệng nói là phụ nhưng thực tế là Thế Anh chỉ đứng đó để cho căn bếp có thêm hơi ấm chứ Bảo nào có cho cậu động tay vào việc gì liên quan đến bếp núc đâu.
Sau đó họ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dọn dẹp rồi cùng nhau đi ngủ, đúng là...giống cuộc sống của mấy cặp đôi trên phim ảnh thật đấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com