Chương 52
Trở về phòng làm việc của chú Hoà, Bảo cảm thấy bản thân mình như vừa được trải qua cảm giác chết đi sống lại. Rõ ràng cậu chỉ ngồi đó để trò chuyện với Hào chứ đâu phải vận động gì nhiều, vậy mà không hiểu sao cơ thể lại trở nên đuối sức và cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Hơn nữa lúc ngồi trong phòng để nói chuyện với cậu ta Bảo đâu hề cảm thấy mệt mỏi gì, thế mà khi cuộc trò chuyện kết thúc từng cảm giác khó chịu lại liên tục đổ dồn vào người Bảo khiến cậu nhất thời như cảm thấy bản thân đã bị rút hết toàn bộ sức lực. Nói không ngoa nhưng có lẽ thứ cảm giác đó còn khó chịu và mệt mỏi hơn cả lúc mà Bảo còn bị giam bên dưới tầng hầm phòng trọ của Hào nữa. Nhưng cũng may mắn làm sao khi mà bên cạnh Bảo luôn luôn có sự xuất hiện của mọi người để sẵn sàng vực dậy tinh thần của cậu nên Bảo mới nhanh chóng thoát khỏi cái cảm giác khó chịu đó và trở về phòng của chú Hoà an toàn...
Về đến phòng, thấy Bảo cứ ngồi thừ người ra mà không nói gì nên Thế Anh liền lại gần rồi hỏi với vẻ mặt lo lắng: "Em sao vậy? Có cảm thấy không khoẻ ở đâu không?".
Khi nghe Thế Anh hỏi, Bảo mới như sực tỉnh ra nên vội vàng trả lời: "Em không sao, chỉ là cảm thấy có chút mệt mệt thôi...".
Chú Hoà nghe Bảo nói vậy thì cũng lập tức góp lời vào: "Mệt rồi thì hai đứa về nhà nghỉ ngơi đi, vừa xuất viện đã vội chạy đến đây rồi. Lại còn phải đối mặt với cái tên bệnh hoạn đó trong hơn 3 tiếng đồng hồ nữa. Nếu là người khác thì có khi tình trạng còn tệ hơn cả cháu nữa đấy".
Bảo nghe vậy thì gương mặt liền mang theo dáng vẻ hoảng hốt rồi vội vàng hỏi lại chú Hoà với giọng điệu ngờ vực: "Chú nói sao? Cháu nói chuyện với tên đó trong hơn 3 tiếng đồng hồ hả? Cháu tưởng chỉ đâu đó tầm 1 tiếng là cùng rồi chứ?".
"Nhìn lên đồng hồ mà xem, đã là đầu giờ chiều rồi kìa". Chú Hoà vừa nói vừa hất cầm về phía chiếc đồng hồ treo tường được treo ở cách đó không xa.
Sau khi đã xác nhận những gì chú Hoà nói là sự thật Bảo mới gật gật đầu rồi nói: "À, thảo nào cháu lại cảm thấy 'đuối' như vậy"...
Thấy cuộc trò chuyện của Bảo và chú Hoà đã đi đến hồi kết nên Thế Anh liền quay sang hỏi chú: "Vậy vụ án của Hào khi nào sẽ được đưa ra toà xét xử vậy chú Hoà".
Chú Hoà trầm ngâm một lúc rồi mới trả lời Thế Anh: "Chờ mọi người tổng hợp lại toàn bộ bằng chứng và lời khai rồi mới hoàn tất hồ sơ và tiến hành trình lên toà được".
Thế Anh nghe vậy liền hỏi bâng quơ một câu: "Không biết...cậu ta sẽ nhận được bản án gì đây?".
Bảo nghe vậy thì cũng đáp lời: "Không biết là gì nhưng chắc chắn sẽ là một bản án thích đáng dành cho kẻ máu lạnh như cậu ta".
"Đến tận ngày hôm nay mà Hào vẫn không hề có dấu hiệu hối lỗi hay hợp tác, xem ra cậu ta phải chịu mức án cao nhất rồi". Chú Hoà đưa ra câu trả lời dưới góc nhìn của người có kinh nghiệm khiến Bảo và Thế Anh đều đồng thời rơi vào khoảng lặng.
Giết từng đó người để rồi bản thân cũng phải nhận lấy kết cục tương tự hay sao?...
Như chợt nhớ ra điều gì đó, chú Hoà quay sang hỏi Thế Anh: "Phải rồi Thế Anh, cháu đã từng quan sát cũng như chứng kiến cách hành xử của tên Hào đó rồi. Cháu...có thấy liệu cậu ta có phải là đang mắc một chứng bệnh thần kinh gì không?".
"Theo cháu thấy cậu ta có thể đang mắc phải chứng ASPD, chứng rối loạn nhân cách chống đối xã hội nghiêm trọng mà thôi".
"Lại là cái hội chứng này nữa à, thật không biết mấy cái người này đã sống trong môi trường như thế nào mà lại hình thành nên tính cách và suy nghĩ lệch lạc như vậy nữa".
Thế Anh tinh ý nên phát hiện ra trong lời nói của chú Hoà có chút điểm nghi vấn nên cậu liền hỏi: "Chú nói 'lại là' là có ý gì vậy ạ?".
"À cũng không có gì. Dạo trước bọn chú có giải quyết một vụ án và đã bắt được tên hung thủ. Các chuyên gia tâm lí trò chuyện với hắn khi đó cũng nói rằng hắn ta có khuynh hướng chống đối xã hội và mắc cái hội chứng mà cháu vừa nói...".
Thế Anh nghe tới đó như cảm thấy đã đụng trúng chuyên môn nên cậu cũng không ngần ngại mà tiếp tục hỏi tới: "Thế giờ tên hung thủ đó sao rồi ạ?".
Chú Hoà có hơi bất ngờ với sự 'ham hỏi' của Thế Anh nhưng chú vẫn chầm chậm trả lời từng câu hỏi của cậu: "Vẫn đang còn bị giam ở khu tạm giam, chờ ngày đem ra toà xét xử".
Thế Anh vẫn chưa có ý định buông tha cho chú Hoà nên lại hỏi tiếp: "Vụ án xảy ra khi nào mà đến giờ vẫn chưa được xét xử vậy chú?".
"Cũng đã hơn một năm rồi, nhưng do hắn ta là người khá thông minh nên thủ đoạn ra tay cũng phức tạp hơn nhiều so với Hào. Đến giờ bọn chú vẫn đang trong quá trình hoàn tất hồ sơ cho vụ án đó".
Bảo nghe hai người nói chuyện rôm rả nên cũng góp vào cho câu chuyện thêm phần sôi nổi hơn: "Nghe chú nói đến đây mà cháu cảm thấy có phần may mắn...".
"?".
"?".
Cả hai người đều đồng loạt nhìn về phía Bảo với gương mặt hiện lên một dấu chấm hỏi to đùng, Thế Anh là người cất tiếng nói trước: "Sao lại là may mắn hả em?".
Bảo phì cười trước thái độ của cả hai rồi nói lên ý kiến của mình: "Em nói may mắn là vì tên Hào không phải là một người quá thông minh, tất cả những gì cậu ta làm đều chỉ là do học theo người bố mà hành sự. Chứ nếu cậu ta mà mang theo bộ não có IQ cao để gây án thì thật không thể tưởng tượng nổi sẽ có bao nhiêu người phải chết dưới tay của cậu ta nữa".
Chú Hoà nghe Bảo nói thì mới gật gù: "Cháu nói đúng. Chẳng có gì đáng sợ hơn là một tên tội phạm giết người không ghê tay mà lại còn mang theo bộ não của một thiên tài".
Chú Hoà vừa dứt lời thì phía cửa phòng vang lên vài tiếng gõ, chú liền lên tiếng: "Cửa không có khoá, vào đi!".
Cửa phòng từ từ được mở ra, người bước vào là đồng chí Tùng. Và không để thời gian trôi đi một cách lãng phí, Tùng liền nói: "Tôi định xuống căn tin để kiếm chút gì đó bỏ bụng, mọi người đi cùng không?".
Vừa nghe Tùng nhắc đến việc ăn uống, cơ thể của Bảo và Thế Anh đều lập tức xuất hiện phản ứng báo hiệu bằng cách kêu lên vài tiếng 'ọc, ọc, ọc'...
Do phòng của chú Hoà là không gian kín lại còn cộng thêm việc đang không có ai nói gì nên tiếng động đó đều được tất thảy mọi người trong phòng nghe thấy.
Bảo với Thế Anh đều được một phen ngượng chín cả mặt còn Tùng thì cười như được mùa: "Tiếng đó là thay cho câu đồng ý đúng không?".
Cả hai nghe Tùng nói thì lại càng ngượng ngùng nhiều hơn, chú Hoà thấy thế nên nhanh chóng ra tay giải vây cho cả hai người: "Thôi đừng trêu nhau nữa, hai đứa đói rồi thì đi theo anh Tùng xuống căn tin đi, thức ăn của căn tin sở cảnh sát cũng ngon lắm đó".
Tùng nghe vậy liền quay sang nói chú Hoà: "Kìa sếp, sếp cũng đi cùng với bọn em luôn đi chứ".
Thế Anh cũng góp lời vào: "Đi cùng bọn cháu luôn đi chú".
Tiếp đó là Bảo rồi Thế Anh rồi Tùng đều đồng thanh lên tiếng để rủ chú Hoà đi theo, chú thấy vậy nên cũng không nỡ từ chối. Cả 4 người cùng nhau đi xuống căn tin để tìm thứ gì đó chiêu đãi cho chiếc bụng đang trống rỗng của mình...
Không biết có phải là do cơn đói hay là đúng như chú Hoà nói, thì tuy thức ăn trong căn tin của sở cảnh sát không quá đa dạng hay hoàng tráng nhưng nó lại được nấu rất ngon và chất lượng. Cả 4 người đàn ông khoẻ mạnh chẳng mấy chốc mà đã xử lí được gọn gàng cả 4 phần ăn của mình.
Tùng ợ lên một hơi đầy sảng khoái rồi nói: "Haaaa, được sống rồi. Thời gian qua đúng là mệt chết đi được".
Thấy Tùng quá thoải mái nên chú Hoà nhẹ giọng nhắc nhở: "Cậu hành xử cho nghiêm chỉnh vào, cậu đang ngồi trước mặt người dân đấy".
Tùng huơ tay qua lại trong không trung rồi nói: "Ôi trời, ai em còn ngại chứ 2 đứa này thì khỏi đi. Tụi nó sắp thành đồng nghiệp của mình đến nơi rồi...". Nói rồi anh Tùng quay sang nói với Thế Anh và Bảo: "Kể ra mà 2 đứa đều theo học ngành Công an thì anh chắc kèo là sau này chúng ra sẽ trở thành đồng nghiệp luôn đấy".
Bảo với Thế Anh vừa định nói gì đó để đáp lời anh Tùng thì anh Hậu từ đâu chạy đến với vẻ mặt vô cùng hốt hoảng. Vừa chạy đến bên bàn ăn của họ, Hậu chỉ kịp chống tay xuống bàn rồi thở lên vài hơi thở gấp chứ chưa kịp thốt ra lời nào.
Thấy sắc mặt Hậu sa sầm không tốt đồng chí Tùng bỗng nhiên dự cảm như có chuyện gì đó không hay đã xảy ra, cậu vội hỏi: "Có chuyện gì mà chú gấp gáp thế, có vụ án gì mới à?".
Chú Hoà với trực giác nhanh nhạy của một người cảnh sát lâu năm cũng gấp gáp hỏi theo: "Hay là phòng tạm giam đã xảy ra chuyện gì?".
Nhìn Hậu chỉ biết giơ tay lên lắc lắc về phía Tùng, rồi lại quay sang chú Hoà mà gật gật đầu chứ vẫn chưa nói ra được lời nào nên Bảo liền đưa chai nước suối đến cho anh rồi nói: "Anh uống đi, hít thở từ từ rồi hẳn nói".
Nhưng chưa cần đợi Hậu nói, mà chỉ cần nhìn hành động của cậu thì chú Hoà cũng phần nào đoán được chuyện gì đã xảy, chú vội đứng lên rồi rời đi thì anh Hậu ở phía sau liền lên tiếng: "Tên Hào...hắn...hắn ta ch-chết rồi!".
Tuy lời Hậu nói ra có phần đứt quãng nhưng mọi người ở đó vẫn nghe rõ được lời cậu nói. Bảo cũng không ngoại lệ, cậu nghe thấy vậy vội quay sang túm lấy vai anh Hậu mà hỏi: "Tại sao cậu ta lại chết? Cậu ta tự tử à? Tại sao mọi người lại để cậu ta chết? Hả?".
Hậu lúc này đã lấy lại được nhịp thở như bình thường, anh nói với Bảo hãy bình tĩnh và bắt đầu kể lại đầu đuôi sự việc cho mọi người nghe: "Cậu ta bị tên Thương ở trong khu tạm giam đâm chết. Lúc...lúc đó có em và 1 đồng chí khác đang dẫn Hào sang phía phòng giam biệt lập, trên đường đi thì có đi ngang qua phòng tạm giam của Thương. Tên Hào lúc đó bỗng nhiên vùng thoát khỏi tay bọn em rồi chạy về phía phòng giam của Thương mà hét lên 'mày có muốn hạnh phúc không? Nếu mày muốn hạnh phúc thì hãy giết người đi'...". Hậu dừng lại để lấy thêm nhịp thở rồi nói tiếp: "Tên Thương dường như chỉ chờ có mỗi 'mệnh lệnh' đó từ Hào, hắn ta lập tức dùng mảnh gương vỡ đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi đâm một nhát rất sâu vào vị trí tim của Hào. Hào mất máu quá nhiều và được xác định là đã tử vong ngay tại chỗ".
Dứt lời, Hậu cuối gập người trước mặt chú Hoà rồi nói: "Em xin lỗi vì đã không ngăn cản được tình huống lúc đó, mọi...mọi thứ diễn ra quá nhanh nên em đã không kịp trở tay. E-em...em xin lỗi sếp!".
Chú Hoà nghe xong thì chỉ thở ra một hơi dài rồi vỗ lên vai của Hậu như một lời an ủi, sau đó chú nhẹ giọng nói: "Để tôi đi xem tình hình như thế nào đã".
Chú Hoà rời đi, anh Tùng cũng đi tới đỡ Hậu dậy rồi bước theo sau chú Tùng. Riêng Thế Anh vẫn ngồi lại nơi bàn ăn với Bảo vì sắc mặt của cậu đã trở nên sa sầm rất kém.
Bảo cũng buông một hơi thở dài rồi nói với Thế Anh: "Giết biết bao nhiêu người để rồi bây giờ lại nhận được một kết cục là bản thân mình cũng bị người khác giết chết. Chắc có lẽ đến chết cậu ta cũng chẳng thể hiểu nổi 'hạnh phúc là gì?'".
Thế Anh khẽ nắm lấy tay Bảo như để an ủi cho tâm trạng của cậu rồi nói: "Hạnh phúc là thứ mà cả đời cậu ta luôn khao khác nhưng lại không sở hữu được nó. Và chính vì không sở hữu được nên cậu ta mãi mãi cũng không hiểu được nó có nghĩa là gì".
Bảo bỗng nhiên siết chặt lấy tay của Thế Anh hơn rồi nói: "Anh ơi, em muốn trở về nhà".
Thế Anh nở một cười nhẹ rồi đáp lại: "Ừm, mình về nhà thôi em".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com