Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Kì thi giữa học kì 1 cuối cùng cũng diễn ra, môn thi đầu tiên chính là môn Ngữ Văn với đề bài liên quan đến tác phẩm "Mùa xuân nho nhỏ". Quả đúng như các bạn trong lớp nói, chỉ cần Huy học bài nào thì nhất định bài đấy sẽ không ra trên đề.

Ban đầu nghĩ đến môn Ngữ Văn tâm trạng của Bảo vẫn có chút lo lắng và hồi hộp, nhưng nhớ lại lời động viên của Thế Anh thì Bảo cũng dần bình tĩnh hơn.

Giờ thi kết thúc, Bảo như trút được hết mọi gánh nặng, cậu thoải mái hoàn thành xong môn thi thứ hai.

Vì thi khác phòng nên mãi đến tận giờ ra về Bảo mới gặp lại Thế Anh, cậu hào hứng chạy lại khoe thành tích với người bạn của mình: "Tôi đã viết hết toàn bộ tờ giấy thi luôn đó".

"Còn tôi thì đã xin thêm tờ giấy thứ hai". Thế Anh điềm nhiên nói, nhưng câu nói của cậu đã thành công dập tắt nụ cười trên môi Bảo.

Bảo từ vui vẻ chuyển sang hờn dỗi: "Sao cậu không dành lời khen cho sự nỗ lực của tôi mà lại..."

"Xin lỗi, xin lỗi, chỉ muốn chọc cậu chút thôi, làm tốt lắm". Thế Anh vừa cười vừa dành lời khen cho Bảo...

Cuối cùng thì sau bao ngày phải ăn đồ cũ và thức ăn ngoài thì hôm nay Bảo đã quay trở lại với căn bếp để nấu một bữa cho ra trò, chứng kiến cảnh tượng ấy Thế Anh cảm thấy vui sướng hơn bao giờ hết.

Khi món ăn cuối cùng được bày lên bàn ăn, Bảo nói: "Bù đắp lại cho cậu đấy".

Họ vui vẻ cùng nhau thưởng thức bữa ăn ngon lành này, rồi thoải mái nghỉ ngơi sau một ngày thi mệt nhọc. Vì các môn thi về sau khá nhẹ nhàng đối với Bảo và Thế Anh nên cả hai cũng không ôn tập gì nhiều, chỉ lấy bài vở xem sơ qua rồi yên vị trên giường ngủ một giấc thật ngon để có tâm trạng thật tốt cho những ngày thi tiếp theo.

Một tuần thi nhanh chóng trôi qua, các bạn học sinh sẽ có 2 ngày cuối tuần để nghỉ ngơi và đó cũng là thời gian để các thầy cô chấm bài thi, sau khi đi học trở lại họ sẽ biết được điểm số của mình.

2 ngày cuối tuần trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến ngày đầu tuần đi học. Vừa bước vào sân trường Bảo đã nhìn thấy rất nhiều các bạn học sinh tập trung tại một khu vực trên dãy văn phòng đoàn, tò mò không biết có chuyện gì nên cậu hỏi Thế Anh: "Họ làm gì mà tụ tập đông vậy?"

"Xem điểm thi đấy, nhà trường sẽ in điểm của toàn bộ học sinh và dán lên bảng thông báo, phía đó là của khối 12, còn khối 11 thì ở kia".

Bảo nhìn theo hướng chỉ tay của Thế Anh, ở phía đó cũng có một đám đông đang chen chút nhau, trong vô thức cậu đã kéo Thế Anh theo: "Mau đến đó xem điểm đi".

Trong đầu Bảo còn nghĩ rằng sẽ rất khó để chen được vào đám đông, nhưng cậu không ngờ vừa đến nơi các bạn đều tự động đứng dạt sang hai bên, một khoảng trống được tạo ra đủ để hai người thoải mái đứng xem.

Tiếng thì thầm bắt đầu vang lên xung quanh: Thế Anh 11A6 kìa, cậu ta lại được điểm cao nhất khối đấy, trông cậu ta bình thản ghê chắc biết mình được hạng nhất rồi chứ gì, người gì đâu vừa đẹp trai lại vừa học giỏi, này nói nhỏ tiếng thôi,...

Thế Anh vốn đã bỏ ngoài tai những lời nói này từ lâu, còn về phần Bảo, do mãi mê tìm tên của mình nên cậu cũng không chú ý đến mọi thứ xung quanh nữa.

"Aaaaaaaa, là 8 điểm kìa". Bảo hét lên gây sự chú ý không nhỏ cho đám đông.

Nhưng cậu không quan tâm đến mà chỉ lo cầm lấy tay của Thế Anh rồi ra sức lay mạnh: "Tôi được 8 điểm môn Ngữ Văn kìa, thấy không, thấy không?"

Thế Anh bất lực cười rồi chỉ Bảo nhìn sang hướng khác: "Cậu xem luôn cái này đi".

Bảo nhìn theo, đó là một tờ giấy với sắc vàng đồng đặc biệt nổi bật, trên đó có dòng chữ được in hoa 'XẾP HẠNG TOP 10 TOÀN KHỐI' vô cùng bắt mắt.

Bảo tiếng lại gần để xem, lập tức ánh mắt cậu nhìn thấy tên của Thế Anh ở ngay dòng đầu tiên, là hạng 1. Cậu không khỏi cảm thấy kinh ngạc, cậu biết là Thế Anh học rất giỏi nhưng cậu không ngờ là lại đến mức này.

Bảo không giấu được sự ngưỡng mộ quay sang nhìn Thế Anh. Nhận ra bạn mình đã đặt mục tiêu sai chỗ nên Thế Anh tiến lại, trực tiếp chỉ vào dòng cuối cùng của tờ giấy, Bảo đưa mắt nhìn theo thì thấy 'hạng 10 toàn khối - Trần Thiện Thanh Bảo'.

Cậu không tin được mà xoay qua nhìn Thế Anh, là tên cậu, tên cậu nằm trong top 10 toàn khối. Bảo lập tức dùng tay che miệng mình lại để tránh việc bản thân cậu sẽ hét lên một cách mất kiểm soát. Ngoài bàn tay đang che miệng ra thì mọi cơ quan còn lại trên cơ thể Bảo đều gần như không thuộc về cậu nữa. Bảo không biết mình đã rời khỏi chỗ đó như thế nào, chắc là phải nhờ Thế Anh kéo đi... Nhưng cậu thật sự rất hạnh phúc vì đó là thành tích nằm ngoài sự mong đợi của Bảo, cậu rất sợ bản thân sẽ làm ảnh hưởng xấu đến lớp nhưng giờ thì may quá, không sao rồi.

Tin tức về việc lớp 11A6 có 2 trên tổng số 10 vị trí trong bảng xếp hạng top 10 toàn khối đã nhanh chóng lan ra khắp trường, các bạn trong khối đều kéo đến để xem 'Trần Thiện Thanh Bảo là ai?' khiến cho Bảo rất bối rối, cậu không biết phải làm gì ngoài việc úp mặt xuống bàn để lẫn trốn đám đông, vốn là người hướng nội nên những chuyện này thật sự nằm ngoài tầm kiểm soát của Bảo...

Khi đám đông dần tan đi Bảo mới ngước mặt lên để hỏi Thế Anh: "Sao họ không tìm cậu mà lại tìm tôi?"

"Vì họ nhìn thấy tôi nhiều rồi, còn cậu thì chưa". Thế Anh giải đáp thắc mắc cho Bảo.

Lúc này Quân từ đâu chạy đến: "Ôi trời 'đại ca Bảo' xin hãy nhận em làm đệ tử".

"Hả? Đại ca...tôi hả?" Bảo ngơ ngác hỏi.

"Đúng đúng, đại ca học giỏi mà chạy cũng giỏi nữa". Quân vẫn tiếp tục cảm thán.

"Sao lại gọi tôi là đại ca?"

"Thì là do..."

"Đừng chọc cậu ấy nữa". Thế Anh chấm dứt trò đùa của Quân rồi quay sang nói với Bảo: "Cậu đừng để ý đến cậu ta".

Vì không nghe hiểu những lời Quân nói, nhưng lại nghe ra được những lời Thế Anh nói nên Bảo đã nghe theo lời cậu ấy, không để ý đến Quân nữa...

Do thấy Bảo vẫn còn khá ngượng ngùng khi tương tác với các bạn trong lớp nên vào lúc ăn trưa Thế Anh đã kể cho Bảo nghe nhiều hơn về những người bạn này. Bảo rất chăm chú lắng nghe và ghi nhớ hết mọi thứ, vì cậu rất muốn kết bạn, muốn thân thiết với tất cả mọi người.

"Cậu cứ thoải mái đi, đã học cùng lớp rồi thì đều là bạn, không có gì phải căng thẳng đâu". Thế Anh đưa ra lời khuyên cho Bảo.

"Tôi biết, nhưng không phải cứ học chung lớp thì đều sẽ trở thành bạn..."

Bảo nói với tông giọng nhỏ dần, càng về sau càng nghe không rõ khiến Thế Anh thắc mắc: "Hả? Cậu nói gì?"

"Kh- không...không có gì đâu" Bảo lấp lửng chuyển sang chủ đề khác.

Nhưng mà thật sự không cần đợi Thế Anh nói thì Bảo cũng cảm nhận được, tập thể 11A6 này rất hoà đồng với nhau, Bảo tự cảm thấy may mắn vì bản thân cậu cuối cùng cũng đã có được những người bạn như thế này, nhất là một người như Thế Anh, người mà cậu sẽ trân trọng suốt đời...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com