7.
Chiều ngày hôm sau, đúng như kế hoạch, cậu đã chuẩn bị đầy đủ căn cước, thẻ, hộ chiếu để chuẩn bị ra sân bay từ lúc 2 giờ chiều. Khi sắp xếp đồ xong, cậu ngước lên đồng hồ, vừa lúc tròn 6 giờ, kim phút và kim giây đều chỉ vào số 12, kim giờ cùng kim phút tạo thành một đường thẳng hoàn hảo.
Mình chỉ mới làm được mấy việc thôi mà... Thời gian trôi nhanh thật đấy...
Cậu trả phòng, bắt đầu xuất phát đến sân bay. Để phòng bị bắt, cậu đã đeo một chiếc kính râm và đội một chiếc mũ đen để trông mình trở nên khác đi và không ai có thể nhận ra cậu. Cậu ra khỏi khách sạn, bắt một chiếc xe taxi để đến sân bay. Từ thời khắc này, đây chính là thời điểm quyết định xem cậu có thể tự do không.
Khi chiếc xe đó đang băng băng trên đường, lúc đó, cậu đang ngắm khung cảnh ở bên ngoài cửa sổ. Cậu chợt thấy ở một góc, rất nhiều người xúm lại gần để xem một cái gì đó. Cậu nghĩ ở đấy có chuyện nên cậu đã bảo tài xế dừng xe. Lúc đầu, anh ấy hơi lúng túng, không biết làm gì vì chưa đến sân bay nhưng do cậu thúc giục nên anh vẫn dừng lại. Cậu trả tiền đi xe rồi vội vã bước ra và mang đồ của mình xuống. Cậu nhanh chóng chạy đến để xem chuyện gì đang xảy ra thì thấy một cô gái đang bị một đám người bắt nạt, trêu chọc. Tất cả mọi người đều đứng ở một chỗ, xúm xụm, bàn tán. Thậm chí, một vài người còn lấy điện thoại của mình ra để chụp ảnh, livestream. Không một ai ra giúp đỡ cô ấy. Cậu đứng ở một góc, cảm thấy bất bình vì cách hành xử của mọi người ở đó. Cậu định ra giúp cô ấy nhưng việc này sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch bỏ trốn của cậu.
Mình muốn giúp chị ấy quá, nhưng mình chẳng thể làm gì.
Chợt cậu nhận ra một điều gì đó. Cậu mở điện thoại của mình ra rồi vào app bản đồ.
Từ đây ra sân bay cũng khá gần, chỉ khoảng 30 phút đi bộ thôi. Bây giờ mới chỉ hơn 6 giờ, ra giúp người ta chắc vẫn kịp.
Thế là cậu quyết định đến chỗ đó, giúp cô gái ấy.
"Mấy người đang làm gì vậy? Mau buông cô ấy ra." - Cậu nhanh như chớp chạy đến đẩy đám người đó ra rồi đỡ cô gái đó dậy.
"Nhóc con à, đến đây làm gì, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?" - Một người trong đám đó lên tiếng.
"Các anh không được bắt nạt người khác như thế."
"Vậy chú em đây có thể làm gì hả?" - Anh ta đẩy cậu ra.
"Đừng để tôi phải báo cảnh sát."
"U là trời, nó dám lấy cớm ra để dọa mình kìa. Anh em đâu? Xử nó." - Tên đó nói với bọn đàn em rồi ra lệnh cho họ đánh cậu.
Lúc tên kia chuẩn bị vung tay ra đấm, tiếng còi cảnh sát chợt vang lên. Bọn chúng cảm thấy sợ sệt rồi bàn cách trốn chạy.
"Anh thấy sao, hả?" - Cậu vênh mặt lên, nói với bọn chúng.'
"Chú em này dữ thật đấy. Chúng ta đi thôi, đừng để rước họa vào thân." - Nó vừa nói xong thì cả đám người đó bỏ chạy tán loạn.
Nhìn thấy bọn nó đã chạy đi hết, cậu lấy điện thoại của mình ra rồi bấm vào một thứ gì đó, tiếng còi cảnh sát cũng biến mất, không cánh mà bay. Đám người đó bỏ đi được một lúc thì tất cả mọi người chứng kiến sự việc cũng bắt đầu tản ra. Cậu đưa cô gái đó ra ngồi nghỉ ở một chiếc ghế đá.
"Ủa, sao vừa nãy, cậu báo cảnh sát mà tôi chẳng thấy chiếc xe cảnh sát nào thế?" - Cô ấy hỏi cậu.
"À, em đâu có báo." - Cậu cười trừ.
"Nhưng rõ ràng, tất cả mọi người ở đấy, trong đó có tôi nữa đều nghe thấy tiếng còi rất rõ ràng mà." - Cô thắc mắc.
"Thật ra lúc nào, em cũng để tiếng chuông của xe cảnh sát ở trong điện thoại để phòng khi gặp nguy hiểm còn mang nó ra để bảo vệ an toàn cho mình chứ." - Cậu bày tỏ.
"Hóa ra là thế, mà cảm ơn cậu đã giúp tôi." - Cô gái đó mở lời.
"Không sao đâu ạ, nhưng chị đang định đi đâu vậy?" - Cậu hỏi.
"Chị đang đi tìm em của mình."
"Em của chị đi lạc ư?"
"Đúng vậy." - Cô ấy nói. - "Chị đang đi tìm thì vô tình đụng phải bọn họ nên chúng cố ý gây khó dễ cho chị."
"Thật là quá đáng!" - Cậu càu nhàu. - "Chị có nhớ em chị đi hướng nào không?"
"Hình như thằng bé đi hướng này thì phải." - Cô ta chỉ về một hướng.
"Vậy thì đi tìm thôi."
Cô ta chợt nhìn thấy chiếc vali của cậu khi cô đang đảo mắt nhìn xung quanh.
Chắc là em ấy có công chuyện gì đó đây mà.
Nghĩ đến đây, cô ấy gặng hỏi:
"Nhưng mà... còn công việc của em thì sao?"
Thấy cô ngắt lời, cậu còn tưởng có chuyện gì nghiêm trọng lắm.
"Ý chị là... chiếc vali này hả? Chị đừng lo, không sao đâu ạ. Em chỉ định đến sân bay thôi mà. Em có xem trước lịch rồi, chuyến bay đi Mỹ của em phải đến đêm mới bắt đầu cơ."
"À, thì ra là vậy." - Sau những lời cậu nói, cô cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều.
Thế là cậu đưa cô gái đó đi tìm đứa em của cô. Ba mươi phút trôi qua, dù đã đi đúng hướng cô ấy chỉ, hai người vẫn không thể tìm được em của cô. Cô ta tự chất vấn bản thân:
"Tại sao mình lại để em ấy đi lạc mất như thế này chứ? Mình đúng là chẳng được cái tích sự gì mà!"
Nói xong, cô ta ôm mặt, quỳ xuống khóc. Cậu thấy vậy thì đỡ cô ấy đứng lên rồi an ủi:
"Thôi, chị đừng khóc nữa, rồi chị sẽ sớm tìm lại đứa em của mình thôi."
Chợt cậu nghĩ ra được một cách để giúp cô ta tìm lại được đứa em đó.
"Hay chị báo cảnh sát đi? Biết đâu lại tìm thấy được em ấy."
"Ừ, chị biết rồi."
Mình biết ngay là cậu ta sẽ nghĩ ra cách này.
"Vậy chúng mình cùng đi báo đi chị."
Cô ấy chợt cảm thấy lo lắng, liền đánh trống lảng:
"Thôi, em cứ đứng đợi ở đây, để chị một mình đi báo cũng được."
Vì lo cho cô ấy nên cậu hỏi lại ngay:
"Có được không chị?"
Cô ta bắt đầu hoảng, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh:
"Được mà, chị đi đây."
Nói xong, cô ta chạy đi ngay, nhưng không phải là đến đồn cảnh sát. Cô đi gặp một người đàn ông để bàn bạc về một kế hoạch. Dù vậy, cậu vẫn tin việc cô ta đi báo cảnh sát là thật nên đành kiên nhẫn chờ đợi.
Phải một lúc lâu sau, cô ta mới quay trở lại nơi cậu đợi. Nhìn thấy cô, cậu hỏi:
"Chị đi báo được chưa?"
Vì vừa rồi, cô ta không đi nên cô đành nói:
"Được rồi, mà phải một thời gian nữa, công an mới vào cuộc tìm kiếm."
Cậu nói tiếp:
"Thế là được rồi, sau cùng đứa em của chị cũng sẽ được tìm thấy thôi."
Cô ấy gật đầu, ra vẻ đồng tình rồi đề nghị:
"Hay là chúng ta đi uống cùng nhau một cốc rượu, được chứ?"
Cậu thắc mắc:
"Có tiện cho chị không?"
Cô ta mỉm cười một cái.
"Tiện mà, người ta nói uống rượu là một cách nhanh nhất để quên đi nỗi sầu mà. Dù gì chuyến bay của em đến đêm mới xuất phát, đúng không?"
Cậu gật đầu đồng ý, một phần cũng là để cho cô ấy đỡ buồn và sự thật thì đúng là như thế nên cậu muốn chối cũng không được.
Cô tiếp tục gợi ý.
"Chị biết ở gần đây có một quán bar mới mở mà đồ uống ở đó ngon lắm. Để chị dẫn em đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com