Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hạc giấy mang ý nghĩa gì?

Nếu đổ lỗi cho kẻ thù là một bộ môn, Thanh Bảo nhất định nhận được cả đống bằng khen giúp em tuyển thẳng vào đại học. Hồi còn bên Mỹ, do em bất cẩn mà té ngã cũng đổ cho việc phải ngồi cạnh đứa mình không ưa nên xui. Giờ về Việt Nam rồi, hôm qua ăn nhiều kem lại chẳng chịu lót dạ, hôm nay đâm ra sốt cao, từ sáng sớm em đã gào lên với Karik, trách anh hai tại sao bắt em ở nhà kẻ thù em mới ốm thế này. Thanh Bảo vốn cứng đầu, em sẽ chẳng vì chút ít đau người mà chịu đi nhờ Thế Anh mua thuốc cho, một mực đòi Hoàng Khoa đem tới với lí do sợ Thế Anh tẩm độc, lỡ uống rồi chết thì tiếc lắm.

Hoàng Khoa cũng chả vừa, anh bảo em nhờ Thế Anh mua giúp vì anh còn đang bận ở studio làm việc. Dĩ nhiên anh muốn em với hắn làm hòa, nghe hơi viển vông nhưng yêu nhau luôn cũng được. Tại dạo này thấy dân mạng thi nhau ghép cặp thấy cưng...chỉ là nó vô vọng.

/ Em nhờ kẻ thù mua cho. Lấy độc trị độc. Mau khỏi lắm. /

"Cần em bảo ổng mua thuốc độc luôn không?"

Thanh Bảo bĩu môi, em dù ốm vẫn phải cãi tay đôi cho bằng được Hoàng Khoa. Chẳng biết ai bày ra cái trò sống cùng nhau như vậy, để em phát hiện ra em phải chửi cho đầu thai mới hết.

"À quên, chưa chửi ông ấy câu nào. Đi..t..."

/ Tao vẫn đang nghe đấy nhé. /

Thanh Bảo dừng lại, em quên mất nãy giờ vẫn chưa kịp tắt máy, nhưng nếu được chắc chắn em sẽ đứng trước mặt hắn, gào lên đ*t m* thằng Andree cho hắn biết lễ độ. Mặc xác hắn lớn hơn em tận sáu tuổi, em chướng tai gai mắt lắm rồi. Từ lúc về Việt Nam đến giờ chưa thấy hạnh phúc được ngày nào, em đã phải sống ở nhà kẻ thù có chết người không chứ?

.

Về phía Thế Anh hắn cũng chẳng khá hơn là mấy, mặc dù nhóc con đó là kẻ thù của hắn, cơ việc hắn chứa chấp một đứa ốm yếu là không chấp nhận được. Hắn chẳng phải người thích đổ lỗi giống ai kia nhưng từ khi gặp nhóc là hắn đâm ra bận hơn, đến thời gian ở studio cũng ít đi, làm như hắn sắp thành quản gia vậy. Thế Anh đành đứng trước cửa phòng Thanh Bảo, hạ quyết tâm xuống đáy mới cất giọng hỏi em cần mua thuốc cho không. Hắn ngẫm lại mới thấy bản thân hắn quá cao thượng. Trần đời những cô gái hắn chơi qua đều không phải là mối bận tâm của hắn, kể cả khi cô ta có bị thế nào. Thanh Bảo là người đầu tiên hắn quan tâm, quan tâm theo cả hai chiều hướng.

"Ê nhóc con, mày ăn gì chưa? Tao nhờ giúp việc nấu cháo nhá?"

"Tôi không cần. Ông đi làm đi thì có khi tôi khỏe hơn đấy!"

"Mày ngon, được. Tao đi. Càng tốt chứ tao cũng đếch muốn chú ý cái loại như mày."

Thế Anh thản nhiên bỏ đi, nhưng hắn vẫn có cảm giác rất sợ, tại hắn chưa phải trông người ốm bao giờ, hắn nghĩ nếu Thanh Bảo ốm rồi thì nhóc có chết không? Mà nếu nhóc chết thì chắc hắn sẽ được giải thoát, hắn nên vui mới đúng chứ nhỉ?

Cũng không nghĩ ngợi lâu, Thế Anh phóng xe tới studio, tiện ghé qua trường quay để hoàn thành cho xong đoạn ghi hình mới cho bài hát kế tiếp. Hôm nay, như mọi khi hắn sẽ xem lại lời, kiểm tra máy thu âm và tập tành vài lượt. Nhưng hắn không sao tập trung làm việc được, phần lớn vì mớ suy nghĩ Thanh Bảo ốm rồi biến mất khỏi cuộc đời hắn khiến hắn vui, phần vì hắn thực sự lo nếu nó sắp chết.

"Ê này, sao mày ngồi đóng đá ở ghế thế? Mau ra thu âm đi chứ?"

Minh Hoàng vỗ vai hắn, tiện đưa bản chép nháp lời bài hát cho hắn đứng nhẩm lại. Thông thường hắn chỉ mất ba mươi phút để học, cơ giờ đã quá bốn tiếng rồi hắn vẫn chưa thuộc đoạn mở đầu. Chết tiệt, mở sai beat rồi. Hắn quát lớn bên kỹ thuật trước toàn nhân viên trong studio, không phải do hắn cố ý, chuyện mở sai beat đâu nghiêm trọng tới mức như vậy, chỉ là tại thằng nhóc chán sống đang nằm ở nhà kia khiến hắn làm mọi thứ rối tung lên. Suốt buổi sáng hắn chỉ lo nhóc bệnh nặng, đã ghét nhau thì chớ, Thanh Bảo còn ra vẻ cao sang chẳng thèm báo hắn biết tình hình. 

Minh Hoàng thở dài, ra hiệu cho buổi thu âm kết thúc sớm rồi anh mang ly cà phê ra đưa cho Thế Anh, tiện tay cất sấp lời bài hát vào trong tủ. Anh thở dài:

"Tao thề người yêu tao giận tao nửa tháng còn chả dồ bằng mày. Lại Thanh Bảo à? Thích nó thì nói, đừng giả nai."

"Mày hiểu đếch gì tao. Tao còn đang mong nó chết sớm để đỡ cản đường tao làm việc."

Thế Anh tựa lưng ra đằng sau, hắn nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy khó hiểu tại sao dân mạng lại quan tâm đến chuyện tình cảm của hắn với thằng nhóc con chưa hết cấp ba thế. Hắn với Thanh Bảo thù nhau cả giới truyền thông biết, thậm chí nhóc còn công khai diss hắn ngay trên mạng cơ mà. Nực cười thật, không phải tại cái tính tài lanh của Hoàng Khoa chắc giờ này hắn đã hoàn thiện bài hát mới, đăng lên rồi cũng nên. Minh Hoàng nghe thằng bạn thân nói vậy anh cũng gật gù cho qua, bảo sao điểm ngữ văn hồi đi học của hắn chẳng bao giờ cao được. Hắn cố tình không hiểu mọi thứ. Vì nếu hắn chịu quay đầu ngoảnh lại, có lẽ hắn nên biết hắn đã coi Thanh Bảo là giới hạn của hắn lâu lắm rồi. Minh Hoàng biết cậu thiếu niên lúc nào cũng theo sau lưng hắn, biết cả từng sự quan tâm của hắn hồi đó dành cho em, thậm chí biết em từ khi em còn chưa về nước. Nếu không phải ngày hôm đấy Thanh Bảo không đến Canada, không có cuộc ẩu đả thì anh còn cơ hội ở bên em ấy nhiều hơn thằng bạn thân anh nữa kìa.

Việc qua rồi đừng nên nhắc lại, với cả tao cũng đã có người yêu, nhưng này, Thế Anh, tao cảnh cáo mày đừng để hy sinh của tao thành vô nghĩa. Em ấy quên mày còn được chứ mày không thể quên chuyện năm xưa...

"Khoan, làm sao để dỗ người ốm vậy?"

"Loại mày mà cũng biết dỗ á? Chơi gái lắm quá sảng hả?"

"..."

Minh Hoàng giả bộ chế giễu thằng bạn thân vô cảm, nhưng sau vài lần hắn hỏi anh cách để tiếp cận em ấy, anh cảm thấy Thế Anh luôn muốn Thanh Bảo vui, căn bản hắn không dám trực tiếp thực hiện nó, hắn sẽ luôn lấy cớ vì em là kẻ thù của hắn để tạo cơ hội giúp hắn làm mọi thứ cho em. Hắn không thực sự mong em hạnh phúc, nhưng điều hắn cần lại là được thấy em cười.

"Gấp hạc tặng nhỏ đi."

"Riêng chuyện đấy thì không. Hạc với tao thiêng liêng lắm. Đéo nhé."

Thế Anh bỗng nhiên nổi giận, hắn mở điện thoại ra và lướt mạng, hắn đang tìm thứ khác để ép thằng nhóc phiền phức kia uống thuốc, vài hộp bánh ngọt, một thùng kem, chuyến đi chơi cuối tuần, nhưng riêng gấp hạc thì hắn không cho phép bản thân hắn làm vậy. Hắn là người coi trọng lời hứa, hắn hứa gì hắn đều ghi nhớ hết, từ việc hứa sẽ bỏ cờ bạc, hứa trở thành người tốt hơn, hứa cả tới chuyện không gập hạc cho bất kỳ ai khác...nhưng hắn chưa từng hứa sẽ nhận ra em nếu gặp lại, nên giờ hắn mới thấy cậu thiếu niên kia chướng mắt. 

"Thanh Bảo cứng đầu vãi ra, tao nghe mày kể tao còn biết. Với cả em ấy thích hạc giấy, mày không gấp cũng mua cho Bảo đi. Em ấy sẽ chịu uống thuốc."

"Sao mày biết nhóc con thích hạc giấy?"

"Thì Hoàng Khoa từng bảo mà chả nhớ à?"

"Đéo. Nó không xứng có được hạc giấy từ tay tao."

Thế Anh bực dọc đi ra khỏi studio, bây giờ là mười hai rưỡi trưa, hắn định bỏ bữa lái xe lòng vòng quanh thành phố một lúc rồi sẽ về. Hắn thiết nghĩ nếu hắn về trễ mà thằng nhóc kia nhập viện, có lẽ sẽ chẳng ai làm ô nhiễm bầu không khí của hắn nữa. Thế Anh động viên mình phải lái xe nhiều hơn, tìm cách kéo dài thời gian ở bên ngoài. Bỏ mặc nhóc con đấy đi, xem như trả thù cho mấy đôi sneakers yêu quý của hắn. 

. . .

Thế Anh tạt vào quán cafe giữa trung tâm thành phố, gọi đĩa bánh ngọt to và cốc coca lớn. Hắn nghĩ việc hắn làm sẽ mất rất nhiều thời gian, vì bản thân hắn không giỏi làm đồ thủ công như mấy đứa con gái. Hắn ngồi lần mò cách gấp hạc, lấy lí do tập gấp kẻo mau quên, xem như đợi cậu ấy về sẽ gửi tặng một hộp đầy hạc giấy. Kỳ thật hắn nghĩ việc này quá nhàm chán, với lại phải đeo kính đen, đeo khẩu trang và đội mũ để tránh gặp fan cũng khiến hắn khó chịu. Hắn tự khen bản thân hắn kiên trì, tự khen hắn tài giỏi nhưng cũng thấy có lỗi. Hắn nhìn vào những con hạc mình gập, thầm chê sao hắn gập xấu thế, nên rèn luyện thêm.

"Bỏ đi thì phí, mà chỗ này xấu tệ. Đem tặng kẻ thù xem như là lấy may có duyên gặp lại cậu nhóc đó."

Hắn vừa gập, vừa nói mình không thất hứa nếu đem số hạc này đưa cho Thanh Bảo. Căn bản vì hắn chẳng đặt chút tình cảm nào vào chúng cả, vả lại đây chỉ là sản phẩm thử nghiệm thôi, nhất định là thế. Vì Thanh Bảo không thể bằng đứa trẻ bốn tuổi năm đó được.  

. . .

Thế Anh gập một hồi cũng hoàn thành một trăm con hạc giấy, hắn cẩn thận bỏ chúng vào chiếc lọ thủy tinh cỡ vừa, rời khỏi quán và phóng thẳng về nhà.

Suy cho cùng thì người cũ đến cũng sai, mà người từng rời đi không đáng chờ đợi. Chỉ là nếu sai cộng sai bằng đúng, sẽ chẳng quá muộn cho cuộc hội ngộ chưa hẹn sau mười chín năm.

. . .

Cạch...

Thế Anh ngó quanh tủ để giày, thằng nhóc yêu nghiệt kia vẫn chưa đi đâu kể từ sáng nay khiến hắn thêm lo lắng, hắn vội vã ôm lọ thủy tinh chạy lên phòng, chẳng kịp cởi bỏ chiếc áo khoác bên ngoài. Những bà giúp việc ở đây dám cá hắn thực sự rất yêu quý Thanh Bảo, cơ hắn lúc nào cũng chối, thậm chí còn đồn hắn thích cậu thiếu niên ấy nữa sẽ đuổi việc cả đám người bọn họ.

"Này nhóc con, nhóc còn sống không đấy?" - Thế Anh đập cửa. "Chết rồi báo tao một tiếng nha."

"Đụ má...khụ...ông tôi còn sống, sống tốt là khụ...đằng khác, chuẩn bị khỏe như trâu biến khụ....ra khỏi cái nhà này khụ...rồi."

Thanh Bảo bực bội hét lớn, Thế Anh thấy giọng nhóc con đã khàn đi nhiều rồi. Nó ho cũng có vẻ nhiều hơn hồi sáng, tức là nó đang trở bệnh nặng hơn. Trong lòng hắn vẫn cố trấn tĩnh rằng việc nó ốm mà phải nhập viện thì hắn bỏ được gánh nặng, hắn thờ ơ đặt lọ thủy tinh xuống dưới sàn nhà. Nói vọng vào trong bằng cái giọng lạnh nhạt nhất hắn có.

"Có đứa tặng mày lọ hạc giấy, tao thấy để ngay cửa nhà kìa. Nhanh ra nhận đi, trước khi nó làm bẩn cái sàn yêu quý của tao. Với lại, ờm...mau khỏe nhé, để xếp nhanh đồ đạc mà khăn gói ra khỏi nhà tao. Nghe chưa."

"Khỏi...khụ...khụ...đuổi...tôi tự đi...khụ."

Thế Anh biết nếu hắn đứng đó Thanh Bảo sẽ chẳng chịu ra ngoài, nên hắn chỉ dặn bà giúp việc nấu bát cháo nóng đem lên cho nhóc con ăn. Không quên dặn bà nhắc nhở nhóc uống thuốc. Hắn là người mong Thanh Bảo khỏi bệnh hơn bất kỳ ai hết, vì để nhóc ở nhà hắn cảm thấy bất an giùm cho mấy chiếc đồng hồ Thụy Sĩ của hắn. Suy cho cùng thì, kẻ thù vẫn mãi là kẻ thù.

___

Canada mười ba năm về trước...

"Hoàng Minh à, đưa cho em ấy hộ tớ được không? Tớ bận quá."

"Ừ, để tớ đưa cho. Nhưng tớ không dám chắc em ấy sẽ đồng ý với lời đề nghị đó đâu."

"Kệ đi, ẻm sắp lên máy bay rồi. Không đồng ý cũng được, chỉ cần nhận quà thôi."

___

Thế Anh chưa bao giờ thất hứa, kỳ thật nhóc con tên Thanh Bảo kia không thể sánh bằng em. Ngay sau khi hắn gấp đủ số lượng, hắn đã dặn dò một trăm con hạc giấy rằng, hãy thay hắn bảo vệ, che chở em ấy đến tận cùng thế gian.

. . .

P/s: giá như Thế Anh nhận ra cậu nhóc bốn tuổi bên Canada nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com