Chương 46
Cả nhà cùng nhau trở về nhà ngoại. Thế Anh cũng chỉ lần theo thông tin mà ông Bùi chỉ, hắn vốn dĩ cũng không biết chính xác địa chỉ là ở đâu.
Đi đến tận hơn hai tiếng, cuối cùng cũng tới nơi. Thanh Bảo vội mở cửa, chạy đến cổng nhà quen thuộc. Lạ thay, cánh cửa vẫn không có một chút dấu gì gọi là bị bỏ hoang, cảnh vật xung quanh cũng gọn gàng sạch sẽ.
Thế Anh ở phía sau nắm lấy tay của hai con từ từ đi đến chỗ của vợ.
"Em yêu, có phải chỗ này không?"
Thanh Bảo gật đầu, đồng thời mở cửa. Vườn nhỏ bên hông nhà.. tại sao vẫn còn hoa vậy?
"Anh ơi, tại-tại sao ở đó vẫn còn hoa?" em có chút hoảng mà quay sang hỏi hắn.
Thế Anh lắc đầu, hắn cũng không hiểu.. Chỉ là thấy cái vườn này hơi quen thôi?
Thanh Bảo nắm tay Thế Hưng, mở cửa dắt con vào trong gian khách. Bàn thờ, nhan đèn đều rất đầy đủ, thậm chí mùi hương khói của nhan vẫn còn đọng lại như vừa mới tàn.
"Nào, chúng ta thắp hương cho ông bà ngoại nha" em lấy nhan, bật lửa sau đó đưa cho hắn và hai con.
"Con muốn nhìn mặt của ông bà ngoại"
"Con cũng muốn!"
"Thắp nhang đi, rồi ba bế lên cho con nhìn hình của ông bà ngoại nhá"
Thanh Bảo khóc rồi.
Ba mẹ của em mất, vậy mà đến tận hơn sáu năm trời em mới biết. Em không thể để tang, không thể nhan khói hằng ngày, đó được coi là bất hiếu.
"Đây là ông ngoại, đây là bà ngoại"
.
"Anh thấy lạ không? Em ở với gia đình anh hơn sáu năm, vậy đáng ra nhà này cũng phải có bụi bặm, tơ nhện chứ? Nhan khói của ba mẹ tại sao lại đầy đủ như vậy?"
Thanh Bảo ngồi trên tấm phảng, nói ra thắc mắc.
"Chúng ta vào bếp xem thử đi" Thế Anh đỡ tay em.
Căn bếp cực kì sạch sẽ, chén bát, muỗng đũa vẫn được xếp gọn gàng trong tủ, không một chút bụi.
"Thanh Bảo?" Mẫn Hạo đang rửa rau ở sau hè, nghe thấy tiếng động nên cậu rửa thật nhanh để đi xem.
"Anh Mẫn Hạo? S-sao anh ở đây?"
...
"Thật ra, anh là anh họ của em. Ba của em là em của mẹ anh. Ngày trước lúc em còn rất bé, chúng ta đã gặp nhau, còn chơi đùa cùng nhau rất nhiều. Khi em đột nhiên xuất hiện ở Bùi Gia với thân phận là người làm, rồi tin tức cậu mợ tự tử, mọi thứ làm anh như rối lên"
"Sao anh không nói sớm cho em biết?"
"Anh cũng là người biết được kế hoạch của ông Bùi. Em biết đó, nếu chúng ta nhận nhau thì anh chỉ chăm em được một khoảng thời gian thôi. Chồng em, con của em mới chính là người đồng hành cùng em suốt cuộc đời. Vả lại, Bùi Thế Anh lại là người tử tế, giao em cho cậu ta anh cũng an tâm. Bùi Nam Tuấn cũng biết chuyện anh là anh họ của em"
"Cậu nói sao? Anh hai cũng biết à?" Thế Anh ngơ ngác hỏi.
"Đúng vậy, Nam Tuấn nói nếu như thấy cậu không chăm tốt cho Thanh Bảo thì sẽ giao Thanh Bảo lại cho tôi"
"Vậy... cậu là anh vợ của tôi?" Thế Anh ngờ người.
"Đúng vậy, đó cũng là lý do mà tôi cảnh cáo cậu không được nuôi ý định kết sui gia với tôi" Mẫn Hạo cũng như rưng rưng.
"Thanh Bảo, em không cần lo về phần đại tang. Anh đã thay em để tang cậu mợ suốt hơn một năm nên em đừng cảm thấy áy náy nữa"
Ngày mà bác Bùi bảo em là người họ Trần, Trịnh Mẫn như chết lặng. Nghe tin Trần Huấn và Kim Vân mất đã khiến cậu như mất hồn, cậu trở về quê để lo hậu sự, nhan khói cho cậu mợ. Về phần gia đình, em chỉ nói với Doãn Kỳ là chỉ muốn trả ơn cho người mất nên mới để tang và Doãn Kỳ đã đồng ý.
"Hôm em và Đường Gia kia ra toà xử kiện, anh cũng có đến. Chính anh đã ra mặt để nhờ vợ của ông Đường hợp tác khai tội, bà ấy cả đời chịu khổ vì tính trăng hoa, độc ác của ông ta. Giờ thì ông ta bị tạm giam để chờ ngày kết án"
"Còn về phần của Minh Kiện, anh cũng đã cùng Doãn Kỳ điều tra rất lâu, bằng chứng đủ rồi thì nó chỉ bị tạm giam và cắt đi bằng y sĩ thôi"
Mẫn Hạo tuy không là người kiện nhưng cậu là người quan tâm đến vụ kiện này nhất. Trả thù và loại trừ được những thành phần dơ bẩn cho xã hội cũng tốt mà.
"Anh chuẩn bị đi chợ đây, hai đứa ở đây ăn cơm với anh luôn. Lâu lâu thì anh sẽ xin Doãn Kỳ đi về đây, dọn dẹp rồi ăn uống cho căn nhà không lạnh lẽo" Mẫn Hạo mím môi.
"Em cảm ơn, hức.. em cảm ơn anh Mẫn Hạo" Thanh Bảo nấc lên từng tiếng.
"Thôi, nín dứt, chuyện bây giờ cũng qua rồi, đừng nên đau buồn hay day dứt gì nữa"
Ông bà Trần an tâm giao Thanh Bảo cho Bùi Gia, tức là không còn gì để hối tiếc hay đau buồn. Ông bà đã chắc chắn giao con mình cho họ thì chắc chắn ông bà muốn em sống vui vẻ, hạnh phúc. Thanh Bảo mà cứ đau buồn thì coi như là làm sai ý muốn của ông bà rồi.
...
"Thế Anh, anh nhìn xem"
Thanh Bảo ôm bó hoa salem vừa mới hái, ôm trên tay bắt đầu xoay vòng. Nụ cười vẫn như vậy, chỉ có điều nét đẹp đã xen lần với nét trưởng thành sắc sảo.
Thế Anh trơ mắt nhìn, ký ức về khung cảnh của ngày hôm đó hiện lại rõ mồn một. Một cậu con trai xinh đẹp, ôm bó hoa salem màu tím chung thủy xoay vòng rất đẹp, rất rất đẹp. Hắn lấy điện thoại, xem lại bức ảnh mà mình đã lưu rất rất lâu để đối chiếu.
"Thanh Bảo! Là em sao?"
Hắn chạy tới ôm lấy vòng eo thon gọn của người nhỏ. Trán cụng trán nhìn em thâm tình.
"Chính là em" em nhắm mắt nhẹ gật đầu.
"Xinh đẹp lắm"
*Chụt
*Chụt
Hôn nhẹ lên môi hai tiếng rõ kêu rồi bắt đầu hôn sâu. Bó hoa bị hắn không thương tình mà bỏ xuống đất, hai tay em vòng qua cổ hắn. Thế Anh ôm eo người nhỏ kéo em lại gần.
"Ngày đó em cũng thấy anh nhưng đột nhiên xoay người đi chỗ khác, nên em chẳng thể rõ mặt của anh"
"Có gia đình đến hỏi cưới để thu nhận em vì gia đình em gần phá sản.. em đã từ chối"
"Tại sao em từ chối?"
"Lúc đó em nhận ra, em tương tư anh rồi"
Hôm đó là vì khu vườn của em nở hoa trái mùa nên em cực kì phấn khích mới ôm hoa xoay vài vòng. Nên cảnh tượng xinh đẹp kia chỉ xuất hiện một lần, người nhìn thấy cảnh đó cũng chỉ có duy nhất một người.
"Vậy nếu em không tìm được anh thì sao?" hắn chăm chú nhìn vào mắt em.
"Thì em sẽ lấy vợ" em nói xong thì tự mình phì cười.
"Trên đoạn đường tìm nhau, em đã đến đích trước"
"Anh nhanh chân như thế cũng không bằng em, tìm thấy em nhưng lại không nhận ra em" em bĩu môi.
"Anh không nhận ra ai cả, anh chỉ biết hiện tại, Thanh Bảo chính là vợ anh, là ba của con anh, là dâu của ba mẹ anh"
Thế Anh lại tiếp tục cúi người hôn em một lần nữa. Cả hai chỉ vờn môi, hết ngậm môi trên lại cắn cắn môi dưới một cách nhẹ nhàng.
"Bố ơi, anh hai vẽ con xấu quá"
Tiếng của Bảo Hân khiến Thế Anh giật mình chủ động dứt ra khỏi nụ hôn. Đưa tay lên lau đi lớp nước bọt bóng lưỡng còn đọng trên môi, hắn quay lại nhìn con.
"Ba với bố cứ ở ngoài vườn hoài! Bố xem, con xinh đẹp mà anh hai lại vẽ con như vậy?"
Thanh Bảo ngượng chín mặt chỉ biết che miệng nhìn đứa con gái phá đám của mình.
"Để bố la anh hai, chúng ta vào nhà đợi bác Mẫn Hạo về nhá!" Thế Anh nắm tay Thanh Bảo tới chỗ Bảo Hân.
Cả ba người cùng đi vào nhà, Thế Hưng đang ngồi trên phảng sắp xếp lại các dụng cụ vẽ, thấy ba vào liền cầm bức tranh mình vừa vẽ lên khoe.
"Ba ơi, ba thấy con vẽ có đẹp không?"
Thanh Bảo đơ mặt, nhìn vào bức tranh... đó là cảnh mà em và Thế Anh hôn nhau lúc nãy?
"Con vẽ gì vậy?" em giật lấy bức trang giấu ra sau lưng.
"Lúc nãy con nhìn ra cửa sổ, con thấy ba với bố..."
"Aiss, không được nói bậy" em nhanh chóng chặn miệng thằng bé.
Em đưa mắt nhìn ra cửa sổ, đúng là nó có thể nhìn rõ mồn một từng góc cạnh mà em và hắn vừa đứng. Vội ho khan một tiếng rồi đánh trống lãng rời cùng Thế Hưng dọn dẹp dụng cụ vẽ.
Thế Anh thấy bức tranh sắp bị Bảo Hân nhìn liền nhanh tay bịt mắt con bé lại.
"Sữa à, chúng ta đi tham quan nhà nhé" bế Bảo Hân lên tay, hắn nhanh chân đi ra vòng vòng quanh nhà.
...
"Cà Phê a~, cho ba bức tranh này được không?" Thanh Bảo chu môi.
"Dạ, ba muốn lấy thì lấy đi. Con thấy tấm hình cưới của ba với bố xấu quắc"
Thế Hưng gần như đã có nhận thức về mọi thứ. Tính toán, sự nghiệp, gia đình, hôn nhân.. thằng bé đều hiểu và biết sơ sơ. Thấy tấm ảnh cưới của ba và bố không được đẹp, mặt của ba cười rất tươi nhưng lại không được tự nhiên như bố. Bức tranh mà thằng bé vẽ thì tự nhiên hơn !!
"Sao lại xấu?"
Thế Anh từ ngoài đi vào, tay cầm theo dĩa trái cây mình vừa tự tay gọt.
"Tại bố chọc ba, làm ba không vui nên chụp tấm hình không đẹp chút nào" Thế Hưng vừa làm bài tập toán vừa bĩu môi phê bình.
"Thế Hưng, con làm sai rồi, để bố giảng lại cho" hắn tới ngồi cạnh con.
Thanh Bảo trả lại không gian yên tĩnh cho hai bố con. Thế Anh bảo sẽ cho Thế Hưng vẽ nhưng ngoài thời gian vẽ ra thì phải học với hắn. Tuy nhiên, bài học sẽ ít hơn và hắn sẽ giảm lại độ khó của các bài lập luận.
"Bác Mẫn Hạo đâu rồi ạ? Tại sao phải gọi bằng bác ạ? Lúc trước con gọi bác Hạo bằng chú mà?" Sữa ngồi trên phảng với Thanh Bảo, vừa ăn bánh vừa hỏi.
"Lúc trước khác, bây giờ khác. Bây giờ bác Mẫn Hạo là anh của ba, nên con phải gọi bằng bác, hiểu chưa?"
"Dạ"
"Con ăn bánh đi, đợi anh hai làm xong bài tập rồi chúng ta đi ngủ nhé"
Thế Anh trong này cùng Thế Hưng vừa ăn trái cây vừa giải quyết đống bài tập. Lúc trước, hễ mà Thế Hưng làm sai hoặc cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề thì hắn sẽ quát thằng bé nhưng bây giờ thì khác rồi, hắn nhẹ nhàng giải thích rõ từng chỗ để Hưng có thể theo kịp bài học và dễ dàng hiểu những bài khó.
"Bố ơi, bị trầm cảm là sao ạ?"
Thế Anh chợt đứng hình, quay sang nhìn vào mắt thằng bé.
"Sao con lại hỏi cái đó?"
"Tại hôm đó con nghe cô giáo nói với ba như thế, nhưng con lại không biết đó là cái gì"
"Con đừng quan tâm đến cái đó. Nghe cô giáo bảo con không chịu chơi với cái bạn, tại sao vậy?"
"Tại mấy bạn đó thích con, mấy bạn đó cứ gọi con bằng chồng. Bài tập bố đưa cho con, con còn làm chưa xong thì sao mà con làm chồng của mấy bạn được"
Thế Anh lại một lần nữa đứng hình...
_______
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com