Chương 29
Hôm sau hắn đặc biệt đưa cậu đi Hà Nội.
"Thế Anh, chúng ta đi Hà Nội làm gì ?"
"Đi chơi chứ còn làm gì nữa ?"
"Anh dư tiền quá ha ?!" Cậu phụ phịu nói.
Cậu nói mặc cậu hắn vẫn ung dung đi trước kéo vali cho cậu.
...
Bác sĩ Cao sau đêm đó bị đàn em của Bùi Thế Anh đưa đến một căn nhà hoang xử lý.
"Tụi bây muốn làm gì tao ?"
"Mày nghĩ tụi tao ở đây sẽ làm gì. Đắc tội với Bùi Thế Anh thì chỉ có chết thôi !"
Anh ngoan cố vùng vẫy khỏi dây thừng.
"Bọn bây cũng lì thật ! Cảm thấy Thế Anh rất dễ dãi hay sao mà hết con tiện nhân kia rồi tiếp là đến mày ? Nhưng như thế cũng vui, có vậy ông đây mới có cái vui vẻ." Tên cầm đầu đi xung quanh ghế của anh vừa nói vừa lấy cây vỗ nhẹ vào vai anh.
"Tụi bây là lũ hèn mọn ! Tại sao phải làm việc cho tên ác nhân đó !" Anh nói.
"Hèn mọn ? Ác nhân ? Vậy mày nghĩ mày là gì hả thằng khốn ?!" Tên cầm đầu cười vào mặt anh.
Sau đó quay qua nói với đàn em.
"Tụi bây lên !"
...
Ở Hà Nội, hai con người ung dung nhàn hạ vi vu khắp nơi.
"Thế Anh à, thật thích ! Ở đây không khí rất thoải mái !" Cậu vui vẻ nhún nhảy trên đường nói.
Hắn bất ngờ nắm tay cậu, cúi xuống ghé vào trong tai cậu nói nhỏ.
"Bảo bối, sinh nhật vui vẻ !"
Hắn nói xong rút từ trong túi mình ra một món quà.
Cậu thì hoàn toàn bất động, mắt trân trân nhìn hắn.
"Không lấy quà sao ?" Hắn lắc lắc món quà trước mặt cậu.
"Ơ... em... em... anh..."
"Em anh gì ?"
"Anh vừa... vừa rồi nói gì ?"
"Không biết." Hắn giã bộ hờn dỗi quay lưng lại với cậu.
"Không phải anh nói không tổ chức sinh nhật cho em sao ?"
"Ừ. Không sinh nhật gì hết, về thôi." Hắn bỏ đi trước.
Lúc này cậu mới hoàn hồn, chạy thật nhanh từ phía sau chồm lên lưng hắn, tay ôm cổ hắn.
"Quà của em, mau đưa đây."
"Anh vứt rồi."
"Cái gì... mới mới đây." Cậu nhảy xuống người hắn, đi ra phía trước lụt khắp người hắn.
"Nè... nè... em làm gì đấy ?"
"Anh vứt đâu rồi hả !"
"Điên mới nói cho em." Hắn cười nói.
"Nhanh đưa ra đây, đó là anh tặng em cơ mà." Cậu ủy khuất nói.
Hắn đứng đó cười ngất ngây.
"Anh cười cái gì ?"
Cậu hờn giận chậm dậm dậm bỏ đi.
"Em đi nữa là anh vứt thật đấy." Hắn nói to.
"Anh vứt luôn đi." Cậu quay lại nói.
Đúng lúc cậu quay lại hắn quăn hộp quà về phía cậu.
"Của em." Hắn mỉm cười.
...
Ở nhà của Bùi Thế Anh.
Bố và mẹ của hắn sau bao năm coi như là vứt bỏ đứa con trai của mình nhưng khi nghe tin hắn gần đây đang quen một thằng con trai còn dẫn về nhà ở gần mấy tháng nay nên ông bà quyết định về chỉnh lại con mình.
Quản gia cấp tốc nhắn tin báo liền cho Bùi Thế Anh.
"Quản gia Lý ông đang làm gì đấy ?" Ông Bùi hỏi.
Quản gia đang báo cho hắn liền giật mình.
"Ông có vẻ nhàn rỗi quá ! Nếu đã báo cho nó rồi thì kêu nó mau về đây cho tôi !" Ông Bùi nói rồi bỏ đi.
...
Bên này hắn nhận được tin nhắn tức giận quăng điện thoại vào một góc làm cậu đang ngồi ngắm nghía cái nhẫn hắn mới tặng phải giật mình.
"Thế Anh... anh không sao chứ ?"
Cậu nói làm hắn bừng tỉnh là vẫn còn sự hiện diện của cậu ở đây.
"Chúng ta đi ăn thôi !" Hắn nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Nhưng vừa rồi có chuyện gì ?"
"Không có gì."
"Em trông anh vừa rồi rất tức giận."
"Chỉ là chuyện công ty thôi."
"Công ty anh mà cũng gặp chuyện sao ?" Cậu để tay lên cầm sờ sờ ra vẻ suy tư.
"Tại sao không ?" Hắn vò vò quả đầu cậu.
Cậu nghĩ nghĩ cái gì đó lúc hắn ra tới cửa cậu liền hét lên.
"Anh phá sản rồi sao !!!???"
Hắn ra tới cửa sắc mặt cũng tối ôm quay lại trừng mắt với cậu một cái như muốn thêu đốt luôn người cậu.
Cậu nhanh chóng thay đổi 180 độ.
"Ha ha... nhanh nào, đi ăn thôi em đói rồi !" Cậu đi ra khoác tay hắn kéo đi.
Hắn định nói gì đó bị hành động của cậu làm cho muốn giận cũng không được.
...
Hai ngày sau cậu và hắn du lịch trở về.
Vừa vào tới nhà là thấy ngay cảnh ông Bùi cùng bà Bùi đang nhâm nhi uống trà xem tivi.
Cậu hơi giật mình vì phong thái của hai người đó và cũng có phần hơi lo sợ vì cậu chưa từng gặp qua họ.
Tay cậu bắt đầu run run, bám sát vào người hắn.
Hắn cảm nhận được cậu đang run sợ liền an ủi.
"Không sao, có anh ở đây."
Bà Bùi đặt tờ báo xuống nhìn lên thấy con trai cùng với bạn tình về liền đứng lên đi lại nắm tay hắn lại ngồi với mình.
Vì bà giật mạnh tay hắn nên cậu không nắm vững liền tụt ra.
"Con trai lại đây mẹ xem nào. Ái chà con trai mẹ ngày càng đẹp nha !"
Được vài bước hắn liền giật tay ra khỏi tay bà.
"Đừng nói mấy lời buồn nôn như thế !"
Ông Bùi nãy giờ vẫn ung dung uống trà nhìn thấy thái độ con mình liền tức giận đứng dậy quát.
"Hỗn láo !" Ông chỉ vào mặt hắn.
"Mấy người đến đây làm gì ?" Hắn xoay người nắm tay cậu đi lại ghế sô pha ngồi.
"Bố và mẹ đến thăm con." Bà Bùi ôn tồn nói.
"Mấy ngày qua tôi không có nhà hai người tự nhiên quá nhỉ ?" Hắn cười nói.
Cậu ngồi bên mà mặt cứ cúi gầm xuống đất, tay run bần bật. Từ lúc vô nhà đến giờ cậu vẫn chưa chính thức chào hỏi họ.
"Mày học ở đâu cái thói mất dạy như thế ?" Ông Bùi tức giận nói.
"Ở đâu thì liên quan đến hai người à ? Nghe nói hai người tới đây để xem mặt người yêu tôi đúng không ?"
Hắn nắm lấy bàn tay cậu, tay còn lại nâng cầm cậu lên.
"Đây ! Em ấy tên Thanh Bảo. Hai bên chào hỏi đi."
Lúc này cậu mới lấp bấp nói.
"Cháu... cháu... chào... cô... chú."
"Chào cũng chào rồi đấy. Mời hai người về cho."
"Mày... mày ! Hỗn xượt, chỉ vì một thằng con trai mà mày coi bố mẹ không ra gì."
"Đừng đổ thừa cho em ấy, từ lâu tôi đã coi thường hai người rồi."
Bà Bùi đứng bên lại lần nữa nghe cha con hắn cãi vã với nhau nước mắt bà tuôn rơi. Cậu thấy vậy không đành lòng nên đi lại an ủi bà.
"Cô... cháu xin lỗi."
Hắn nghe cậu nói liền quay qua nói với cậu.
"Em không việc gì phải xin lỗi."
"Nhưng... cô... khóc rất nhiều."
Hắn nhìn sang bà.
"Mẹ, lúc trước mẹ chính là nguồn động lực để con sống tiếp nhưng dần dần mẹ cũng xa con. Ngày mẹ xa con mẹ con ta không còn thứ gọi lại quan hệ máu mũ nữa. Nên con xin mẹ đừng lấy nước mắt ra cản trở con, nó thật hư cấu."
"Mẹ xin lỗi. Xin lỗi con nhiều lắm Thế Anh à."
"Được rồi đấy. Tôi muốn nghĩ ngơi." Hắn liền thay đổi.
"Nó... cái thứ đó... có sinh con được cho mày không mà mày lại yêu nó." Ông Bùi nắm lấy cổ áo hắn, chỉ về phía cậu.
"Tại sao không. Có thì cũng không tới lượt hai người được nó gọi 2 tiếng ông bà đâu." Hắn nhếch mép cười, hất tay ông ra.
"Tụi bây... lũ... súc sinh..." Ông Bùi tay run run chỉ cậu và hắn.
Hắn không nói gì nữa kéo cậu đi lên phòng.
___
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com