Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 43 : Không còn đường lui

          Thanh Bảo sau khi được cận vệ của Huyết Vương đưa đến tế đàn, hiện tại cậu đang bị trói lên cây thập giá. Xung quanh đều là huyết tộc cấp cao xếp thành những hàng dài thẳng tắp. Tế đàn này được dựng ở nơi gần vực thẳm sâu không thấy đáy, cả người cậu bị trói không thể cử động, đành phó mặc cho số phận, ngay từ đầu không phải đã lựa chọn cái chết rồi sao?

Cùng lúc có một đám người đi lên tế đàn, người đầu tiên ăn mặc có vẻ khác so với những người đi cùng, có phần sang trọng cao quý hơn, cậu nghĩ đó chính là Huyết Vương. Một tên cận vệ đi đến, dùng vải trắng bịt mắt cậu lại, Thanh Bảo không còn nhìn thấy gì nữa chỉ cảm thấy mạng sống của mình chính là lá vàng trên cây, gió thổi nhẹ một chút liền lìa cành.

            Huyết Vương cầm lấy Thánh Kiếm trên khay từ cận vệ dâng lên. Nói là kiếm nhưng thực chất nó chỉ dài tầm hai tấc, thân toàn một màu đen huyền ảo, lại được chết tác tinh xảo vô cùng. Huyết Vương bước gần đến chỗ thập giá, nói Thanh Bảo không sợ cũng không đúng, khí chất của người này không thể xem thường, dù cậu không nhìn thấy người của hắn nhưng vẫn cảm thấy một cỗ áp lực nặng nề đè lên tâm trí khiến hít thở không thông.

            Huyết Vương dần tới gần cậu, động tác nhanh đến mức nghe như gió thoảng qua tai, trên má Thanh Bảo đã đứt một đường khiến máu chảy dài xuống cằm. Mùi máu ngọt này khiến huyết tộc cấp cao bên dưới bắt đầu đứng ngồi không yên, nếu như không có Huyết Vương ở đây ắt hẳn sẽ loạn. Huyết Vương nhìn lên Thánh Kiếm một hồi liền thấy đoạn lưỡi kiếm lóe sáng sau khi hút hết máu dính trên thân kiếm. Hắn ta mỉm cười, quả nhiên là thật, đã tìm đúng người rồi, đây chính là cơ hội vàng vực lại huyết tộc đang suy vong. Hắn dùng Thánh Kiếm vẽ một ngôi sao lục giác lên không trung, tốc độ hút máu quá lâu, phải tăng phép để tiến hành thanh tẩy nhanh hơn.

            Thanh Bảo không hiểu sao lúc này lại rơi nước mắt, cậu suy nghĩ nhiều... cuối cùng khi cận kề cái chết cũng muốn nhìn thấy anh một lần. Nhớ đến vô số chuyện trước kia, những câu nói, hành động của anh khiến cậu phải đỏ mặt... đến giờ mới thừa nhận bản thân thích anh có quá muộn không? Nước mắt thấm ướt khăn trắng chảy qua chỗ vừa bị kiếm cứa quá khiến chỗ đó càng thêm đau xót. Khuôn mặt ôn nhu ấy vẫn luôn đối diện với cậu, ấm áp vô cùng... đến lúc này mới nhận ra có phải quá muộn rồi không? Cuối cũng vẫn là một cái mỉm cười cay đắng:

                     

            -"Tạm biệt Bùi Thế Anh nếu kiếp sau có thể trùng phùng mong rằng không phải là mỗi người một thế giới. Chúng ta đều là người bình thường, sống một cuộc sống bình thường..."

                     

            Lục giác xanh đã vẽ xong, Huyết Vương dùng Thánh Kiếm đâm xuyên qua tâm lục giác, kéo theo một sức mạnh phép khổng lồ đâm vào bụng cậu. Thanh Bảo đau đớn a lên một tiếng, thực sự sát thương thêm phép hút máu còn khiến người ta đau đớn sống không bằng chết. Tay chân cậu đều tê dại không động nổi một ngón tay, cậu cắn chặt môi ngăn mình không được khuất phục.

                     

            Đúng lúc này phía dưới tế đàn dần trở nên hỗn loạn, một đám huyết tộc bị đánh bay. Trung Đan cố gắng đánh bay lũ huyết tộc dọn đường cho Bùi Thế Anh.

              - Cậu cố gắng làm Huyết Vương phân tâm, tôi sẽ thừa cơ hội mà mở cổng thời không dịch chuyển                              
             
                   

            Đây chính là phương án tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến hiện tại, đấu với Huyết Vương thì có cả chục người cũng không đấu được huống chi chỉ có hai. Vì nhận ra Trung Đan là con trai Lê phó vương nên đám huyết tộc cấp cao đều kiêng nể không dám làm gì hắn. Huyết Vương nhận thấy tình hình bên dưới bất ổn liền gia tăng phép khiến Thanh Bảo không chịu nổi hét lên đầy đau đớn, môi bị cậu cắn đến bật máu. Bùi Thế Anh cố gắng  lao nhanh về phía tế đàn hoàn toàn không để ý Trung Đan từ lúc nào đã bị Dương Khiêm cùng đội huyết tộc khống chế, cả người hắn bị đè chặt dưới đất không thể nhúc nhích:

            - Dương Khiêm, thả ta ra đây là lệnh!

            - Thứ cho thuộc hạ không thể làm theo lệnh thiếu gia, trở về thần xin lĩnh phạt.

           Quả nhiên nếu không cản thiếu gia lại không biết sẽ phạm vào đại tội gì nữa, còn tên hỗn chủng huyết tộc kia trực tiếp đối đầu Huyết Vương ắt hẳn cầm chắc cái chết trong tay.

            Trung Đan không ngừng giãy dụa nhưng vô ích, hắn chỉ biết giương mắt nhìn Bùi Thế Anh đơn phương độc mã xông lên tế đàn mà thầm nghiến răng tự trách.

            Bùi Thế Anh vừa lao lên được tế đàn liền thấy Thanh Bảo bị ép tới sắc mặt trắng bệch, trong lòng đau đớn hóa thành lửa giận, ánh mắt chuyển dần sang màu đỏ chết chóc. Chính anh lúc đó không khống chế được mình mà cắn mạnh cổ tay, máu từ cổ tay chảy ra mang theo lam quang nhạt màu rồi bỗng ánh sáng ấy lóe lên chói mắt, ngay tức khắc bỗng xuất hiện song kiếm. Đây chính là triệu hồi Huyết Khí thành công. Anh không nghĩ được nhiều đến thế, hai tay vội vàng cầm kiếm tức tốc chém tới người Huyết Vương.

Không hổ danh là Huyết Vương động tác cực kỳ nhanh nhẹn, hắn vội vàng thu hồi Thánh Kiếm, rất nhanh đã triệu hồi Huyết Khí Khiên Vàng cùng Trường Kiếm đỡ đòn bất ngờ từ Bùi Thế Anh. Song Kiếm của anh cái màu lam thuộc loại phòng thủ, cái màu đen thuộc loại công kích hút phép tăng cường dame. Hai cái đều chém lên khiên của Huyết Vương khiến một lượng phép lớn của Khiên Vàng mất đi khiến Huyết Vương phải lùi lại đằng sau.

           Bùi Thế Anh nhân cơ hội này liền cắt dây trói cho Thanh Bảo, nhanh tay đỡ lấy cậu:

            - Thanh Bảo cố lên một chút, tôi sẽ cứu cậu...

           Thanh Bảo bị rút một lượng máu quá lớn khiến cậu không còn sức để cử động cũng như nói chuyện, miệng chỉ mấp máy nói không ra hơi. Nhưng cậu biết người vừa rồi là Bùi Thế Anh, anh chính là đến cứu cậu... nhưng đối với kinh nghiệm của một bác sĩ mà nói thì Thanh Bảo đã không được nữa rồi, có cứu cũng vô dụng mà thôi...

           Bùi Thế Anh giờ mới để ý Trung Đan bị Dương Khiêm ép xuống đất, hoàn toàn không có cơ hội thoát thân, anh liền nghiến răng... chết tiệt...

           Huyết Vương lúc này liền lao về phía Bùi Thế Anh anh liền khởi động kết giới từ Lam Kiếm. Bây giờ không còn cách nào khác là chống đỡ, Thanh Bảo ở đây không thể dùng Hắc Kiếm chiến đấu mạo hiểm được. Trường Kiếm được Huyết Vương sử dụng mạnh mẽ đánh những đòn sát thương khủng vào kết giới. Bùi Thế Anh đổ mồ hôi, cứ thế này không ổn kết giới sẽ không thể chống đỡ mãi.

           Thanh Bảo thật sự hận bản thân mình hiện giờ không còn sức để nói chuyện nếu không cậu sẽ không để cho anh phải gặp nguy hiểm vì mình. Cậu biết Huyết Vương không tầm thường, đấu với hắn không thể nào an bình trở ra. Nước mắt cậu rơi xuống từng giọt:

            -"Bùi Thế Anh... anh mau chạy đi... đừng vì tôi..."

           Cố gắng của cậu, hy sinh của cậu không thể vì vậy mà vô ích được...

           Trung Đan nhìn thấy cảnh này không ngừng vùng vẫy:

            - Dương Khiêm thả tôi ra!... Bùi Thế Anh! Thanh Bảo!

           Có thể trơ mắt nhìn bạn bè mình bị ép tới đường chết như vậy sao? Hắn không cam tâm cũng không muốn...

            Dương Khiêm bỏ ngoài tai những điều Trung Đan nói, nếu bây giờ can thiệp sẽ bị xử chết, hắn không thể để thiếu gia gặp nguy hiểm được.

            Hai người sớm đã không còn đường lui khi một đám huyết tộc cấp cao phía dưới đều đồng loạt triệu hồi Huyết Khí tấn công kết giới. Bùi Thế Anh vội lui về phía sau, đúng lúc này kết giới bị phá hủy hoàn toàn liền vỡ nát. Anh ôm lấy Thanh Bảo che chở cho cậu, chịu không biết bao nhiêu sát thương từ Huyết Khí cuối cùng cả hai bị đánh bật xuống vực thẳm. Đường lui cho cả hai ư? Sẽ không có...

            Nếu thực sự không thể sống cùng nhau thì hãy chết cùng nhau, điều đó có thể đem lại một sự mãn nguyện cho cả hai...

-------------------------------------------








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com