33
Hôm nay mọi người trong Rap Việt mùa ba có tổ chức ăn tiệc tất niên,gồm có bốn vị huấn luyện viên,ba vị giám khảo,các thí sinh và cả người thường xuyên vắng mặt trong các buổi tiệc của anh em - Trấn Thành cũng có mặt
Nãy giờ ai nấy đều đã ăn uống no say,nhóm thí sinh thì tách ra hát karaoke,những người còn lại thì ngồi yên vị ở ghế xem học trò của mình ca hát,nhảy múa.Thế Anh đang trò chuyện cùng mọi người thì nhận được tin nhắn từ ai đó
"Tôi có việc bận phải về trước,mọi người ăn uống vui vẻ nhé"
"Dân chơi nay rời bàn sớm vậy?"
"Chịu thôi,có gì sau giao thừa mình lại gặp"
"Ừ,đi đường cẩn thận"
Chào tạm biệt mọi người xong thì Thế Anh rời đi.Thanh Tuấn đi lại chỗ của hắn vừa nãy,định buôn chuyện một tí với Trấn Thành ai ngờ lại phát hiện ví của hắn ở đây.Sao hắn lại có thể bỏ đi mà quên ví tiền của mình nhỉ,bình thường rõ cẩn thận vậy mà nay lại quên đồ
"Giờ làm sao anh nhỉ?"
"Mai đi rồi đưa cho ổng sau,giờ chạy theo cũng không kịp đâu"
Và thế là buổi tiệc kéo dài đến một giờ sáng,giải tán bàn tiệc thì mọi người ai về nhà nấy.Thanh Tuấn về nhà mình,ngã người xuống giường tận hưởng một giấc đến sáng,có rượu bia trong người nên vào giấc dễ dàng hơn hẳn mọi ngày
Sáng hôm sau anh thức dậy,việc đầu tiên làm chính là đánh răng và rửa mặt cho tỉnh táo để còn dọn dẹp nốt phần còn lại trong nhà.Ngồi nghỉ mệt một lát thì mới chợt nhớ ra chiếc ví của hắn vẫn còn nằm trên phòng của mình,thôi thì để tối rồi đưa.Tối qua trong bữa tiệc hắn cũng có chia sẻ năm nay mình có việc riêng nên không thể đón giao thừa cùng gia đình,biết hắn có ở nhà nên anh mới đến trả ngay hôm nay,kẻo quên
"Bố mẹ ở nhà nhé,con đi đưa đồ cho bạn rồi về ngay,kịp đón giao thừa nên bố mẹ yên tâm"
Dặn dò người thân trong nhà một chút,bật sẵn tivi đang chiếu chương trình Sóng 24 rồi mới lái xe rời đi.Đến chung cư của hắn anh đi vào thang máy lên ngay tầng mà hắn ở để tìm số phòng,Thanh Tuấn bấm chuông nhiều lần nhưng không thấy ai mở cửa,anh mở phần nhật ký trong điện thoại để xem lại mật khẩu nhà mà khi trước hắn có nói
Anh bước vào trong,không gian xung quanh tối om chẳng có lấy một ánh đèn,Thanh Tuấn bật flash điện thoại lên để soi xung quanh.Anh để chiếc ví lên bàn,định là sẽ rời đi luôn nhưng sự tò mò lại đang cản bước chân anh,tiếng nhạc trên phòng hắn sao lại lớn đến vậy nhỉ?
"Kì lạ thật"
Thanh Tuấn từng bước tiến đến phòng của hắn,anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cầm cửa hé mở ra,trước mắt anh là cảnh tượng cực kì khó coi.Có ba đến bốn người đàn ông và hai người phụ nữ đang sử dụng chất cấm,bọn họ đang trong tình trạng phê pha.Thanh Tuấn đóng cửa thật nhẹ nhàng,anh sợ hãi thở dốc,mồ hôi ướt đẫm trên trán,Thanh Tuấn thật sự chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày Thế Anh làm những việc như vậy
'Tốt nhất mình nên rời khỏi đây'
Anh vội vàng di chuyển xuống nhà,cho đến khi sắp mở được cửa đi ra ngoài thì bỗng có một cánh tay kéo anh lại,người đó dùng một chiếc khăn bịt miệng của anh,không cần nghĩ cũng biết trong khăn có tẩm thuốc mê,vùng vẫy không được bao lâu thì anh cũng dần nhắm mắt lại rồi nằm yên chẳng nhúc nhích gì
"Về đi,hôm nay chỉ cho chúng mày chơi tới đây thôi"
"Ơ vẫn còn sớm mà anh?"
"Tao bảo cút thì cút mau đi,thắc mắc lắm thế?Tin tao ngừng cung cấp hàng cho bọn mày không?"
"Rồi rồi,về thì về,làm gì căng"
Những người đó nghe lời đe dọa của hắn cũng có phần lo sợ,họ lần lượt rời đi.Một người trong số họ dừng chân khi nhìn thấy anh đang nằm bất tỉnh trên sofa
"Thằng nhóc đấy là ai vậy?Ăn hay cúng đấy?"
"Làm gì có cửa mà hỏi,cút đi"
Nghe hắn xua đuổi người đó cũng chẳng nán lại lâu mà rời khỏi ngay lập tức,hắn đóng cửa lại rồi quay mặt nhìn anh,cau mày rồi thở dài
Thanh Tuấn tỉnh dậy,anh không nhìn thấy bất kì thứ gì xung quanh cả,không phải vì không có đèn mà là có ai đó đã dùng khăn vải bịt mắt anh lại,tay thì bị trói đằng sau ghế,hoàn toàn dính chặt vào chiếc ghế gỗ này,không thể dịch chuyển đi đâu được
"A-andree,em biết anh đang ở đây,làm ơn thả em ra đi được không?"
Thế Anh ngồi ở trên giường nhìn từ nãy giờ,nghe Thanh Tuấn gọi mình hắn cũng chẳng im lặng làm gì nữa
"Nếu em chỉ dừng lại ở việc trả ví cho anh thì đã không xảy ra chuyện này"
Hắn rời khỏi ghế từng bước tiến lại chỗ của anh,đôi mắt của hắn dò xét khắp nơi trên cơ thể anh,tự hỏi vì sao mình có thể biến một Thanh Tuấn bình thường trở nên hấp dẫn đến vậy.Thế Anh xin thề bản thân từ trước tới nay chưa hề có một cái gì gọi là tình cảm đặc biệt với Thanh Tuấn nhưng từ giây phút này trở đi thì chắc chắn là có,dù chưa từng có cảm giác với bất kì người con trai nào nhưng có vẻ đây là ngoại lệ
"Em đã thấy hết những gì anh làm rồi,anh không thể để em đi như vậy"
"Em xin thề sẽ không tiết lộ chuyện này với bất kì ai,xem như hôm nay em không thấy gì cả,được không?"
Tiếng chuông điện thoại vang lên,hắn để ly rượu lên bàn rồi lấy điện thoại từ túi của Thanh Tuấn ra xem
"Bác gái gọi này,anh bắt máy hộ em nhé?"
"Không được,em xin anh,làm ơn tha cho em đi mà"
"Suỵt...nếu em dám phát ra tiếng động nào thì anh sẽ lập tức biến em sẽ trở thành một phần với chúng nó,là cái đám nghiện mà em thấy vừa nãy"
Thế Anh vừa đe dọa vừa giơ một cái túi zip nhỏ lên,bên trong có chứa một loại bột mà anh chắc chắn là loại mà những người lúc nãy dùng.Nghe tới điều kinh khủng ấy Thanh Tuấn liền im lặng,nhìn thấy anh nghe lời mình hắn cũng rất thỏa mãn mà nở một nụ cười
"Cháu chào bác ạ,cháu là Thế Anh đây"
"Thế Anh à cháu?Tuấn đâu mà lại để cháu bắt máy hộ thế này?"
"À vâng,thật ra lúc nãy Tuấn sang trả lại ví cho cháu nhưng đột nhiên em ấy ngất xỉu,sốt tận bốn mươi độ bác ạ"
"Thật à?Nó có sao không đấy cháu?Cái thằng cứng đầu đấy,đã bảo phải ăn ngủ đầy đủ,giờ ốm cho thấy cái cảnh"
"Hiện tại thì Tuấn ngủ rồi thưa bác,cháu sợ em ấy vẫn chưa khỏe nên có khi giao thừa năm nay em ấy không về kịp"
"Thôi thôi để nó ngủ đi,mắc công lại trở nặng thì chết thật,phiền cháu chăm sóc Tuấn một hôm nhé"
"Vâng ạ,không có gì đâu,cháu sẽ chăm sóc Tuấn thật tốt,bác giữ gìn sức khỏe,năm mới vui vẻ ạ"
Cuộc gọi kết thúc,nghe cuộc trò chuyện giữa hắn và mẹ của mình làm anh không nhịn được mà bật khóc,ướt cả một mảng khăn che mắt,anh cắn chặt môi ngăn không cho tiếng nấc phát ra.Hắn đi đến rút ra vài tờ khăn giấy rồi lau nước mắt cho anh
"Sao lại khóc rồi?Nghe cảm động quá à?"
"Anh thả em ra đi,em còn phải về với bố mẹ,họ đang lo lắng cho em lắm"
"Không phải vừa rồi bác đã nói là nhờ anh chăm sóc em sao?Em cứ ngoan ngoãn nghỉ ngơi ở đây,biết đâu anh thấy thương anh thả cho về sớm"
Thế Anh cầm điếu thuốc lên rít một hơi rồi phà ra một làn khói trắng,hiếm khi được thấy Thanh Tuấn trong tình trạng này,có lẽ hắn nên chụp một vài tấm giữ làm kỉ niệm
"Em nghe tiếng gì không?Là tiếng pháo hoa đêm giao thừa đấy,nếu như em không tò mò thì bây giờ đã được đón giao thừa cùng người thân rồi"
"Chẳng lẽ anh không tin tưởng em sao?Em hứa sẽ không hó hé nửa lời,giữ kín chuyện này cho tới khi xuống mồ,vậy nên anh thả em ra nha?"
"Tin chứ,anh tất nhiên là tin,anh cũng rất muốn thả em ra nhưng giờ trời cũng đã khuya,có lẽ về cũng trễ rồi"
Thanh Tuấn cảm nhận được hơi thở của hắn đang ngày càng sát lại gần mình,câu nói vừa rồi của hắn cũng khiến anh sởn gai ốc.Từng cử chỉ hành động của hắn khi chạm vào cơ thể của anh khiến Thanh Tuấn chỉ muốn đẩy hắn ra và chạy thật nhanh rời khỏi đây,hắn đưa tay lên gỡ bỏ chiếc khăn bịt mắt,mục đích là muốn anh tận mắt chứng kiến cảnh này
"A-anh làm gì vậy?"
"Không phải sợ,anh chỉ bán đồ chứ không chơi đồ,vậy nên chơi cùng em tới mai cũng không lo bị bệnh đâu"
Thế Anh nói xong thì liếm vành tai của Thanh Tuấn,sau đó thì hôn lấy cổ của anh,để lại một dấu vết trên đó.Hắn luồn tay vào bên trong áo anh sờ soạng khắp nơi,dừng lại ở điểm trước ngực,hắn tự ý xoa nắn nó khiến anh giật mình hoảng sợ
"Đ-đừng mà,dừng lại đi!"
"Không xem bắn pháo bông được thì xem anh bắn vào trong em đỡ đi nhé"
Và rồi thời gian cứ thế trôi đi,dù Thanh Tuấn có chửi rủa Thế Anh bao nhiêu thì hắn cũng chẳng thèm đáp trả,hắn thô bạo đâm rút trút giận vào phía bên dưới.Thanh Tuấn sẽ luôn nhớ mãi cái đêm giao thừa chết tiệt ấy,đối với anh thì nó kinh khủng nhưng với hắn thì cực kì thú vị,tóm lại đây là một đêm giao thừa khó quên
Sáng hôm sau,còn nghĩ là hắn đã đi vắng nên mới để lại một bộ đồ mới ở đây.Anh thay đồ mới vào,định là sẽ lén lút rời khỏi,vừa bước xuống đã bắt gặp hắn đang ăn sáng.Thấy Thanh Tuấn cứ đứng ngây ra đó,Thế Anh huýt gió một tiếng,ý kêu Thanh Tuấn lại chỗ mình
"Sao trông buồn thế,được về với bố mẹ không vui à?"
Anh nhìn sang một chỗ khác,không nhìn thẳng vào mắt hắn như mọi khi,là không thể nhìn và không muốn nhìn.Hắn lấy ra một điếu thuốc lá từ trong hộp,cầm điếu thuốc trên tay hắn dùng nó vuốt dọc từ thái dương xuống tới cằm của anh
"Nếu như chuyện của anh bị lộ ra bên ngoài,người đầu tiên anh hỏi cung chính là em,nhớ nhé"
Hắn để một đầu điếu thuốc vào miệng anh rồi lấy bật lửa ra châm ngòi cho đầu còn lại.Nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Tuấn,hắn liền lấy điếu thuốc ra khỏi miệng anh đưa sang miệng mình hút một hơi rồi phà ra một làn khói trắng
"Yên tâm,anh không dại gì mà để em biến thành con nghiện đâu"
Để điếu thuốc cho anh cầm rồi hắn mang bát đi rửa,anh nhìn điếu thuốc trong tay mình rồi quyết định đi lại chỗ của hắn,Thanh Tuấn thẳng tay để phần đang cháy của điếu thuốc chạm vào da của hắn,anh cố tính nhấn mạnh vào như để trút giận chuyện đêm qua
"Em..."
"Giữ lấy mà dùng"
Nói xong câu Thanh Tuấn lập tức bỏ đi,anh chắc chắn sẽ không bao giờ hó hé nửa lời với bất kì người nào cả,ai lại muốn bị bắt về hành hạ thêm lần nữa bao giờ,Thanh Tuấn thật sự là tởn lắm rồi.Nếu sau này chuyện của hắn gặp không may bị lộ thì người tiết lộ bí mật chắc chắn không phải anh
_________________________________________
Nghe nhạc xong là lòi ra ý tưởng
Vào capcut ngồi chèn video với bài nhạc ấy và cho ra chap này,gan đăng lên tóp tóp không có chứ triển thành fic thì gan cũng bình thường
Tết nên được anh Híu lì xì tí hint hít hà cho đỡ vã 🤧
Em vẫn muốn được anh lì xì vì vẫn muốn được làm em bé 👶😘
Không biết Tuốn được lì xì chưa nhỉ =)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com