Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

34

"Thanh Tuấn,anh yêu em"

"Em cũng yêu anh"

Cho đến hiện tại,Thanh Tuấn vẫn nhớ như in những khi cả hai bên nhau,khoảng thời gian ấy thật đẹp biết bao,khiến anh mãi vẫn không thể quên được

Đã bao lâu Thế Anh không tới lui nhà Thanh Tuấn rồi nhỉ?Có vẻ lâu đó,dạo này hắn bận lắm,nhiều việc phải giải quyết nên ít khi dẫn anh em sang,không có ai "làm phiền" cũng buồn chán hơn hẳn.Dù vậy nhưng anh vẫn đang bầu bạn với công việc của mình,ít ra thì anh vẫn còn cái để làm chứ không ngồi một chỗ chán đời

Thanh Tuấn ngó sang phải tìm cuốn lịch của mình để xem ngày mai có ai sang thu âm hay làm việc gì không,trong số những ngày trong tháng mười hai,anh bị thu hút ánh nhìn bởi một ngày được đánh dấu lại bằng bút lông đỏ.Lúc trước,khi cả hai vẫn còn quen nhau,cứ hễ sang năm mới thì anh lại lấy lịch mới ra đánh dấu ngày này trong tháng mười hai,là ngày cả hai bắt đầu mối quan hệ.Đầu năm anh đã đánh dấu nó,luôn tự nhủ phải nhớ thật kĩ,giờ thì chắc không cần nữa rồi.Thanh Tuấn lấy cây bút đen tô lên phần ấy,một màu đen của sự thất vọng

Thanh Tuấn nhìn lên bàn với tay lấy chiếc điện thoại của mình,ngắm nhìn những tấm ảnh mà anh đã từng cho là hạnh phúc của riêng họ.Hình ảnh của Thế Anh vẫn còn trong máy của Thanh Tuấn,tất cả kỉ niệm của cả hai đều vẫn còn ở đây,vẫn luôn tồn tại trong anh,chỉ là không biết hắn còn nhớ chút gì về kỉ niệm ấy hay đã quên sạch rồi

Liếc mắt sang trái thì thấy một chiếc hộp với vẻ ngoài tuy họa tiết đơn giản nhưng lại toát lên sự sang trọng,bên trong chính là chiếc nhẫn mà anh đã từng đeo cặp với hắn,giờ thì chỉ còn lại đơn độc một chiếc.Thanh Tuấn nhìn ngắm nó rồi kí ức cũ lại xuất hiện,những lời hứa năm ấy đã bị hắn bỏ quên mất rồi,đáng thương cho anh vì là người có trí nhớ tốt

Sau chia tay mọi người cứ trêu anh bằng cái tên "Justasuy",thời gian trước thì còn cười ngại từ chối nhận biệt danh mới nhưng thời gian sau thì chấp nhận dần,vì anh suy thật,chỉ là lúc trước dối lòng

Trên bàn làm việc có một tấm ảnh được đóng khung đàng hoàng,anh đã để nó bên cạnh mình hơn mười năm nay rồi,đó là năm đầu tiên anh được tổ chức sinh nhật một cách vô cùng hoành tráng,gia đình,anh em,bạn bè thân thiết đều có mặt đông đủ,hắn có mặt cũng là điều hiển nhiên.Thế Anh khoác vai Thanh Tuấn,nụ cười rất tươi cùng với chiếc răng khểnh trông vô cùng đẹp trai

Chính anh cũng không biết cả hai đã nảy sinh tình cảm với nhau từ bao giờ nữa,chỉ biết là trong một hôm say mèm,cả hai đã cùng tâm sự và nói ra mọi điều giấu kín bấy lâu cho nhau nghe,mối quan hệ chớm nở từ hôm ấy

Phải thừa nhận một điều là hai người có rất nhiều điểm tương đồng,dễ thấy nhất chính là thói quen đeo kính suốt ngày,đi diễn,rehearsal,show truyền hình hay bất kì cái gì đều mang theo mình một cặp kính,không cần biết nó màu gì,miễn là kính đeo.Chưa kể dạo này anh còn có xu hướng theo kiểu mullet nữa,tuy kiểu tóc cả hai để không giống nhau nhưng nhìn kĩ thêm một tí bọn họ lại có chút nét tương đồng

Giờ mới thấy,căn nhà này tuy là chỉ mới dọn đến ở đây trong năm nay thôi nhưng nó lại chứa đựng rất nhiều kỉ niệm giữa anh và hắn,chắc hẳn đó cũng là một trong những lí do khiến anh mãi vẫn không quên được hình bóng của hắn

Thanh Tuấn hận lắm,anh hận bản thân đã biết mình là kẻ thay thế bao năm qua nhưng vì yêu mà mù quáng,để rồi mọi đau khổ chỉ mình anh gánh.Thế Anh nói rằng tất cả những tình cảm hắn dành cho Thanh Tuấn trong ba năm ấy đều chỉ là nhất thời,những nụ hôn ướt át,những cái ôm ấm áp,tất cả đều là "nhất thời" mà hắn nói,có lẽ những lời nói lúc say khi ấy cũng là do hơi men chứ không phải xuất phát từ tận đáy lòng

Lần gần nhất mà cả hai gặp nhau là khi anh đi ăn cùng bạn bè,lẽ ra họ sẽ không nói lời nào với nhau suốt cả buổi đâu nhưng đột nhiên hắn lôi ra một đống thiệp,Thế Anh cùng cô gái kia đi phát chúng cho từng người.Hắn tự tay trao cho anh một tấm thiệp cưới,có tên anh và tên hắn,chỉ tiếc là cái tên của hắn thì được đặt ở giữa cùng với một cái tên khác còn tên anh thì lẻ loi bơ vơ một góc trên thiệp,vậy là ngày lành tháng tốt đã định

"Anh mong em sẽ tới"

Thanh Tuấn nhận nó từ tay hắn,ép bản thân phải nở một nụ cười thật tự nhiên

"Được,em sẽ tới"

Nghĩ lại anh cảm thấy mình thật điên rồ,chấp nhận đến mà không chút do dự,có lẽ anh đã mất trí thật rồi

Chiều hôm ấy,Thanh Tuấn lựa đồ theo đúng dresscode mà cô dâu chú rể đã để trong thiệp,vì màu họ chọn đơn giản nên anh cũng dễ dàng kiếm được đồ

Ngồi trong không gian tiệc cưới được decor hết sức sang trọng,anh cũng cảm thấy vui cho cả hai người họ,vui vì hắn chờ được người mà bấy lâu nay hắn đợi,vui vì cô gái đó có được một người đàn ông "chung thủy".Cho đến hiện tại cô gái ấy vẫn chưa hề hay biết gì về chuyện anh và hắn từng yêu nhau,Thế Anh thật sự chẳng muốn cô gái đó biết đâu,vì vậy nên Thanh Tuấn cũng không có ý định nói

Khoảnh khắc bọn họ trao cho nhau chiếc nhẫn cưới,đắm chìm vào trong nụ hôn ấy,cảm giác của Thanh Tuấn khi đó lạ lắm.Cái cảm giác nhìn người mình yêu bước lên lễ đường cùng một người khác,ngoài đau lòng ra thì anh chưa nghĩ được từ nào thích hợp hơn

Ly rượu đầu tiên,vị ngọt,chua,xen lẫn một chút vị đắng hòa quyện bên trong khoang miệng,nếu nói về việc chọn rượu thì Thế Anh là nhất ở khoảng này rồi.Cơ mà chọn loại nào cũng được,sao lại là loại mà cả hai từng uống trong đêm hôm đó?

Uống ly thứ hai,Thanh Tuấn mỉm cười nhìn hắn,hiện tại thì cả hai người họ đang chia nhau ra đi tiếp rượu từng bàn một,sẵn chụp hình để làm kỉ niệm.Không biết là cố ý hay vô tình mà hắn vẫn chọn đứng cạnh anh,vẫn giữ thói quen khoác vai anh,vẫn là nụ cười tươi ấy như thời gian trước

"Nếu thấy không ổn thì cứ về,anh không trách em đâu"

Thế Anh nói xong thì vỗ vai Thanh Tuấn vài cái rồi sang chỗ khác,lời nói của hắn có một chút an ủi,có lẽ hắn hiểu hiện giờ cảm giác anh ra sao

Đây đã là ly thứ mười rồi,trông anh vẫn còn rất tỉnh táo,những người ngồi cùng bàn đã ngà ngà say,anh là người duy nhất trên bàn này vẫn giữ được sự tỉnh táo như lúc chưa nhập tiệc,cũng nên chuẩn bị về là vừa rồi

Thanh Tuấn mở vòi nước ra,rửa mặt một chút,dù còn tỉnh thế nào thì vẫn phải bắt xe về thôi,tầm này mà tự lái xe kiểu gì cũng bị thổi

"Sắp về à?"

Anh quay người lại,hơi giật mình khi nghe thấy giọng nói của hắn

"Về ngay chứ sắp gì nữa,nay em uống cũng kha khá rồi"

"Để anh kêu Hiếu đưa em về"

"Không cần phiền vậy đâu,em tự đặt xe được"

Nghe câu trả lời của anh hắn cũng im lặng,không nói gì nữa,cứ tưởng cuộc trò chuyện đến đây đã kết thúc nhưng có vẻ như hắn vẫn còn rất nhiều điều muốn nói và anh cũng có một chút lưu luyến

"Tee,nếu anh nói anh vẫn còn..."

"Em về nha,mai còn có việc phải làm nữa"

Thanh Tuấn dứt khoát quay người rời đi,Thế Anh đứng đó nhìn,muốn đưa tay lên giữ Thanh Tuấn nhưng hắn lại không làm vậy.Không phải hắn không dám làm,chỉ là tư cách ấy đã không còn nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com