CHƯƠNG 11
chương trình rap việt phải lùi lại một tuần do các chương trình quốc gia quan trọng hơn cần thời lượng chiếm sóng.
ban huấn luyện viên và giám khảo cũng vì thế mà được ở nhà nghỉ ngơi suốt một tuần liền. mặc dù ban đầu đều có dự định là sẽ tranh thủ làm việc, song ai cũng thống nhất nên trưng cầu thí sinh,xem mấy đứa có muốn làm việc hay không.
kết quả cũng dễ đoán, đó là lý do vì sao giữa tuần lại tổ chức tiệc thịt nướng.
anh thái háo hức lắm, mấy hôm nay đi nhậu cứ ăn đồ việt, làm anh chẳng có chỗ mà bung hết mình kĩ năng nấu nướng siêu đỉnh của bản thân. nay được dịp tổ chức tiệc nướng kiểu mỹ, ngay lập tức anh thái thầu từ trên xuống dưới luôn.
karik cũng góp một tay, là con người trần trục không thoát khỏi khát khao được ăn thật ngon, anh không muốn phải dựa dẫm vào người khác để được thoả mãn cái khao khát đấy được.
suboi nhàn nhã uống trà trái cây, thanh tuấn đang bế hai đứa con, anh bố bự thì xách nguyên thùng bia đi thách đấu từng đứa, tuyệt nhiên không chừa bất cứ thành viên của đội nào.
andree nhìn cảnh trước mắt rồi cười cười, không phải là hắn chưa từng tham gia mấy cái kiểu tiệc như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cùng chơi với tất cả những con người ở đây, không khí vui tươi được đám trẻ nhen nhóm trở lại, tuổi tác trở thành một thứ vô nghĩa.
thịt đã được nướng xong, thanh tuấn còn nhanh hơn hai đứa nhóc tì nhà mình, mới đấy mà đã chạy tót tới bàn ăn. bố bự lại say ngà ngà rồi, ai nhìn vào cũng lắc đầu ngán ngẩm, cảm thán sao chị emily chịu được người đàn ông chưa kịp lớn suốt tận mấy năm liền. andree cũng ngồi xuống bàn ăn, dao và nĩa vừa mới tới tay, hắn đã nghe thấy karik nói:
"thằng bảo đâu rồi nhỉ?"
mọi người đồng loạt dừng tay, dần dần mới ngẩn người nhận ra từ đầu hôm tới giờ, chẳng ai thấy bóng dáng của bray đâu.
"nó đang ở trong phòng đấy, nãy em gọi mà bảo mọi người ăn trước đi."
"bậy! ăn trước là ăn thế nào. đã là liên hoan thì phải ăn chung cùng nhau chứ."
vừa mới thấy anh thái xắn tay áo, ai nấy liền cuống cuồng ngăn anh lại. không phải là lo anh thái chọi bray vỡ đầu, mà sợ cái vốn từ vựng của anh khiến bray nó khóc luôn mất.
người khác khóc vì cười quá nhiều.
còn cái thằng nhóc vừa mới thất tình, hình thức nào cũng dễ chảy nước mắt.
andree cảm thấy sống lưng lạnh toát, hắn cảm nhận được bởi hàng chục ánh mắt đều đang đang hướng về mỗi hắn mà thôi. karik thở dài, vỗ vai andree, bối rối nói: "nhờ ông nốt lần này thôi."
"hôm qua ông cũng bảo vậy."
"tôi thề đây là lần cuối tôi nói!"
andree cười khẩy, không phải karik nói thì cũng là thanh tuấn, cũng là suboi, cũng là bố bự và những người chưa kịp kể hết tên.
"ông cũng thông cảm.." thanh tuấn cười trừ: "giờ nó cũng nghe mỗi ông thôi.."
andree nén tiếng thở dài: "không sao. mọi người ăn dần đi."
đã hơn nửa tháng kể từ ngày bray tỏ tình với andree, cũng hơn nửa tháng kể từ khi cậu nhóc bị người này từ chối.
sự xấu hổ khiến bray muốn né tránh khỏi tất cả mọi người, cậu nhóc không muốn bị coi là trẻ con, suốt ngày cứ bị dí những câu như "đã ổn chưa?"; "trên đời còn nhiều đứa khác mà, cần gì phải tiếc andree.."
bray muốn được đối xử như bình thường, tuy vậy chuyện tình cảm của cậu cứ bị làm quá lên, ai gặp cũng hỏi han, khiến cậu chỉ muốn tìm cái lỗ mà tạm chui xuống.
nhưng họ càng thấy cậu né tránh thì lại càng muốn quan tâm nhiều hơn.
đó là lý do gần đây nếu muốn bray làm gì đó, người trong team sẽ cử andree ra nói giúp vài câu. bray ngại lắm, nhưng mãi chưa có dịp để nói riêng với mọi người để ngừng việc này. hơn nữa đợt này andree cũng toàn đi với bọn họ, lấy đâu ra không gian riêng mà bày tỏ.
andree đứng trước cửa phòng của bray, ngón tay chập chừng gõ cửa: "bray, mọi người bảo xuống ăn."
tiếng lộn xộn vang lên, lát sau bray chậm rãi bước ra, ái ngại nói: "xin lỗi, là tôi ngủ quên."
andree gật đầu: "thôi xuống ăn đi."
bray chần chừ, cậu nhìn ra sân vườn qua cửa sổ, thấy mọi người vẫn đang ăn uống nói chuyện bình thường, trong người liền thấy hơi lười biếng.
tâm trạng cậu vẫn chưa tốt lên, giả dối ngồi vào bàn để cười nói quả thực quá khó.
"có lẽ là thôi. đêm qua tôi thức khuya quá, giờ chẳng còn sức mà xuống nữa rồi."
andree nghe vậy liền dừng bước.
nói dối.
andree cau mày, hắn biết cậu chỉ kiếm cớ, sự thật là bray chẳng có gì phải xấu hổ đến mức đấy, tình cảm cưỡng cầu hay không, bày tỏ thì cũng đã bày tỏ, dù cho là hình thức gì thì bray cũng đừng hành xử như vậy.
cứ làm như, yêu hắn là một việc quá tệ, để bị lộ ra thì càng tệ hơn.
tình yêu đối với hắn là một thứ thẳng thắn, còn với bray vừa mới trưởng thành, nó vẫn đang quá mộng mơ.
đó là lý do hắn chẳng muốn dính dáng đến những người quá trẻ, quan niệm vì thời gian mà bào mòn, nhưng không có nghĩa sẽ biến mất hoàn toàn.
hai người bọn họ ở hai thế giới, sự khác biệt chẳng thể nào dung hoà.
"hôm nay là buổi tiệc do anh thái đứng ra tổ chức." andree giải thích: "anh ấy đã hơn mấy chục năm mới về việt nam, lại càng có tấm lòng tốt như vậy, hơn nữa còn là bậc tiền bối. thậm chí đối với cậu, anh ấy còn rất thân thiết."
nhìn thấy người đối diện chỉ có cúi sập đầu chứ chẳng chịu ư hử, andree lại càng bực bội hơn: "cậu không nể tôi, ít nhất cũng phải nể anh ấy. tôi có thể bỏ qua những lần trước đó cậu lấy cớ để từ chối không tham gia việc chung, nhưng lần này hoàn toàn khác, cậu hiểu không?"
bray cắn môi, ánh mắt lảng tránh: "không phải là tôi không nể ai hết nên anh đừng nói vậy."
"vậy giờ tôi chẳng nói gì nữa. cậu có xuống hay không thì tuỳ."
lúc xuống vườn, mọi người đều nhận ra không khí có phần thay đổi, andree là người đi trước, bray là người đi sau, hai người bọn họ ngồi ở hai phía cách biệt, hệt như chẳng phải là andree vừa mới lên gọi bray xuống vậy.
may mắn có anh bố bự say sưa tự dưng lại phát bệnh đòi uống tiếp, trạng thái trên bàn tạm thời hoà hoãn, ai nấy cũng bắt đầu tiếp tục nhập cuộc.
bray cười mỉm, trông méo mó hết mức có thể. karik không nhịn được mà thở dài, gắp cho cậu một núi thịt vào bát, bắt cậu nhóc ăn được cho hết, chứ đợt này thấy meo móp, người chỉ còn gấp đôi anh nữa thôi.
"gắp vừa thôi.."
bray nhỏ giọng kêu.
karik lúc này mới chịu ngừng tay, lo lắng: "anh quen mày bao nhiêu năm, giờ mới biết mày luỵ đến mức này đấy con ạ."
bray bĩu môi, từ chối cho ý kiến, cậu chỉ nói: "anh dặn mọi người đừng có bảo anh ấy gọi em nữa, em khó xử lắm."
"không nhờ andree thì chừng nào em mới chịu ló mặt."
"em chỉ là cần không gian riêng một xíu thôi mà."
karik thở dài: "em cần không gian riêng suốt mấy tuần liền, đương nhiên bọn anh cũng phải sốt ruột chứ."
anh lại nói tiếp.
"được rồi, anh sẽ bảo mọi người, nhưng em tuyệt đối không được né tránh như vậy được. thời gian làm việc cũng chỉ còn hơn hai tháng nữa thôi, em không thể để việc tư xen vào được."
bray gật đầu: "em biết rồi."
tiệc kéo dài đến tận tối muộn, lần này thì không còn mỗi bố bự say nữa, mà cả tập đoàn ban giám khảo đến huấn luyện viên đều đồng loạt nằm lăn lóc trên sân, nghêu ngao hát vài câu chẳng rõ lời. bray đương nhiên vẫn tỉnh táo, cậu ngồi một góc uống nước ngọt, có say cùng lắm say đường.
anh thái chu đáo đến mức đã đặt người giúp việc theo giờ đến để dọn dẹp, bray để cô làm việc giúp, còn bản thân đưa từng người lên phòng. chị suboi là ở phòng xịn nhất, thanh tuấn ở phòng rộng nhất, anh thái ở tầng một, bố bự ở phòng gần ban công nhất.
bây giờ chỉ còn đúng một người, bray nhìn andree nằm ngơ ngác trên sàn, dường như đang ngủ rất ngon, bất đắc dĩ lôi hắn về tận phòng. andree lúc say vẫn vô cùng an tĩnh, hắn chỉ có một thân mệt nhọc không đứng vững, còn lại ngoan ơi là ngoan.
thả đối phương xuống chiếc nệm êm ái thành công, bray phải thở một hơi mệt nhọc, nhìn người như vậy nhưng cũng nặng phết, đúng là chăm chỉ tập thể hình có khác.
bray không nhịn được mà nhìn xung quanh phòng, đây là lần đầu tiên cậu bước vào khu vực sinh hoạt riêng của andree, căn phòng khiến cậu phải cảm thán trước sự đơn giản hoá của đối phương. ngoại trừ thiết bị làm nhạc, vật dụng trong phòng ốc chỉ là mấy thứ siêu cần thiết. nói cho chính xác, nó trông giống một căn phòng trọ chỉ dành để ở tạm thời.
bray cụp mắt, cậu đếm nhẩm thời gian còn lại, vừa nghĩ nó thật dài cũng thật ngắn. quá dài để cậu dũng cảm đối mặt với andree, quá ngắn để cậu tham lam muốn được ở bên hắn nhiều hơn.
"không phải là tôi không nể anh, chỉ là tôi không biết phải đối mặt với anh như thế nào.."
dòng nói thì thầm vang bên tai, khi tiếng cửa đóng sập lại vang lên, người nằm trên giường khe khẽ thở dài.
cái mớ bùng bìnggf
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com