CHƯƠNG 20
đến hà giang mà không đi mèo vạc thì thật sự quá đáng tiếc. cả tổ đội thuê luôn khu homestay ở trung tâm, đến tối thì rủ nhau đi làm một bữa lẩu, ai cũng đói run người, đánh chén gần hết sạch mâm.
mèo vạc núi non hùng vĩ, vậy mà tồn tại một khu homestay đèn điện sáng trưng hệt như một thành phố thu nhỏ, vừa gần gũi là vừa phi thường. bray đi bộ dọc đường, vừa đi vừa ngắm cảnh vật, còn tạt vào mấy quán hàng mua mấy bộ đồ truyền thống về làm quà kỉ niệm.
andree cũng đi theo sau lưng cậu, mọi người đang tụ tập ở nhà chính hát hò, bray lại muốn đi thăm thú nên trốn ra ngoài, ngược lại andree lại nhức óc với mấy người kia quá nên cũng trốn theo cậu luôn.
bray ngẫm nghĩ, thật may vì giờ andree không còn đối xử cậu như để chuộc lại lỗi lầm rồi, bọn họ vẫn cãi nhau chem chẻm, đương nhiên vẫn sẽ có sự quan tâm nhất định, nhưng đó là thứ quan tâm mà những người anh em vẫn thường hay làm thôi.
bray bật cười, ngay sau hiểu lầm hồi trước được giãi bày, mối quan hệ của cậu và andree đã hoà hoãn rất nhiều. tuy nó chưa hẳn là lý do khiến cho bọn họ từng bước đến những khúc mắc đau lòng, nhưng cái hiểu nhầm hài hước đấy đã khiến cả hai quên đi những sự tình kia rồi.
andree tự dưng bước đến một bên, nhét mấy món đồ thủ công hắn vừa chọn vào giỏ đựng chọn quà của bray: "mua hộ tôi."
"tự dưng bắt tôi tiêu tiền cho anh?"
"tính chung thôi mà, tí về chuyển khoản ngay lập tức!"
"còn phải tính cả phí xách đồ nữa đấy."
andree cười: "ừ! tính hết cho cậu."
bray hút rột rột cốc trà sữa thái trân châu hiếm có được bán ở ngoài cổng, nhìn thấy trong quầy đồ lưu niệm có chiếc gẩy đàn ghitar bằng gỗ được khắc hình con cá chép và hoa sen, đưa cho andree xem: "anh nhìn xem, trông có đẹp không?"
andree gật đầu: "cũng được."
"vậy tôi mua!" bray hí hửng nhét vào giỏ: "lần này phải mua thật nhiều cho đám trẻ ở nhà, không chúng nó cưỡi lên đầu tôi mất."
nói xong, cậu còn chọn thêm mấy thứ quà khác. andree cũng chọn giúp, nhặt một cái chuông mõ hình tròn lên: "mua cái này cho thằng nhóc captain đi, cho nó tịnh tâm bớt quậy!"
"anh nói đúng ha." bray cười ha hả: "vậy tôi cũng phải mua cho rhyder nhà anh một cái nữa. không đúng, tôi sẽ mua cho rhyder cái gậy gõ, còn captain nhà tôi sẽ là cái chuông mõ. hai đứa đấy lắm chuyện, bắt mỗi một đứa tịnh cái tâm thì không thành công được đâu."
andree bật cười, tò mò: "sao lại cho rhyder cái gậy mà không cho nhóc con kia?"
"để lúc nào tiện thì rhyder gõ luôn đầu captain hộ tôi, chứ tôi bất lực với thằng bé lắm rồi."
mới một chốc mà giỏ đã lỉnh kỉnh đồ, bray tay kia cầm trà sữa, tay này cầm giỏ trông vô cùng bất tiện, andree liền vươn tay xách đồ cho cậu luôn. bọn họ còn phải mua thêm mấy thứ nữa, mấy bà cô buôn bán xem như vớ được vàng, chân thành nhiệt tình giới thiệu quà, còn đóng gói vô cùng đẹp giùm hai người.
tới lúc tính tiền, andree liền thanh toán toàn bộ bằng tiền mặt trước khi bray kịp làm gì. cậu cũng chưa nói là sẽ trả tiền cho hắn sau, thì andree đã xé ngay tấm hoá đơn luôn rồi, thậm chí còn nhắc: "không được trả tiền cho tôi!"
bray khoanh tay, dẩu môi: "anh muốn ăn chửi tiếp sao?"
vừa mới đối xử với nhau như bình thường mà giờ..
sợ chọc giận người ta, andree liền nhanh trí: "đừng có tưởng bở, giờ ra đó mời tôi ăn cái gì đi."
"nhưng mà sao so sánh được chứ! đồ ăn ở đây rẻ bèo ấy!"
"nãy ăn tối tôi chưa có no đâu, cậu đừng có hối hận."
bray cãi không được nhưng vẫn nhất quyết chuyển tiền lại cho andree. trán andree nổi gân xanh, lại tiếp tục chuyển tiền trở lại. hai người cứ đứng ở đó, hết anh chuyển lại đến em chuyển, khiến cho mấy bà cô đấy cũng phát phiền: "vợ chồng thì tính toán chuyện tiền bạc làm gì! cậu nhóc này cứ để chồng cháu thanh toán hết đi!"
"cháu.." bray đỏ mặt, lắp bắp: "cháu không phải.."
bray xấu hổ không chịu nổi, ngay lập tức bỏ của chạy lấy người. andree buồn cười nhìn theo, chào tạm biệt mấy bà cô đang hào hứng hóng chuyện, bắt đầu đuổi theo người ta.
cuối cùng vẫn đứng chực ở cửa hàng ngô nướng. vốn đang chạy rất hăng, bray lại bị mùi ngô nướng quyến rũ, thế là đành phải gác chuyện đi trốn sang một bên. giữ đúng lời hứa, cậu mua cho andree một bắp, còn nhiệt tình: "ăn nhanh không tôi cho anh khoa!"
andree lại tiếp tục cười, hình như tối nay hắn cười nhiều quá rồi.
bọn họ xách ngô nướng ra ghế đá ngồi, tối nay trời nhiều sao, gió mát lộng, bray vừa ăn vừa thổi phù phù, cảm thấy chuyến đi chơi này thật vui quá là vui, bao nhiêu phiền lo ném được ra phía sau đầu hết.
chợt nghe thấy tiếng andree nói.
"cậu sẽ về mỹ trong bao lâu?"
bray ngừng ăn một chút, lại lắc đầu: "cũng không chắc, nếu mà ổn thì chắc tôi ở bên đó luôn."
trái tim andree như bị đánh một phát thật đau: "vì sao ổn thì ở bên đấy luôn?"
đáng nhẽ ra nếu ổn thì phải về việt nam càng sớm càng tốt, để còn trở lại với khán giả chứ.
bray mím môi, bắt đầu nói: "thật ra, bấy lâu nay tôi định sẽ quy về ở ẩn rồi."
cậu bổ sung: "tôi muốn làm producer thôi, chứ giờ càng ngày càng lười lên sân khấu quá, cứ như vậy mãi thì cũng có ngày thành sợ luôn mất."
andree: "tại sao lại sợ lên sân khấu?"
bray lắc đầu: "tôi cũng chẳng rõ, đợt trước có lần đi diễn ở quy nhơn, đột nhiên cảm thấy khó thở, may mà cấp cứu kịp thời nên vẫn lên sân khấu kịp. đợt này có đỡ hơn một chút, rap việt cũng quay trong nhà và không phải trực tiếp, nên đỡ lo hơn rồi."
cậu cắn thêm vài hạt ngô, tiếp tục giãi bày: "mà tôi nghĩ rồi, nhân lúc thiên thời địa lợi nhân hoà, thời điểm này mà về ở ẩn là tuyệt nhất!"
show cũng bị cắt hết, trên mạng xã hội thì bị chửi ác vô cùng, đúng là thời điểm vàng để rửa tay gác kiếm.
andree không nhịn được, mở bao thuốc mà hắn lâu lắm rồi chẳng đụng vào, lại bị bray nhăn: "sao anh lại hút rồi!"
"muốn quản sao? bực thì hút thôi."
bray cắn môi: "anh mà hút là tôi bỏ về đấy."
không hiểu sao andree tự động cất thuốc lá đi thật, hắn bức bối lắm, dẫu biết còn có nhiều lý do khác khiến cậu rời khỏi sân khấu đi nữa nhưng andree vẫn cảm thấy quá bất công để năng lượng của một người như bray không còn được bung toả trước mặt mọi người.
bray thở dài: "thật ra cũng không sao, đằng nào tôi cũng làm nhạc tiếp mà, chỉ là hình thức khác thôi."
andree tựa người về phía sau, hình như đã bình tĩnh hơn một chút, lại nghe thấy đối phương nói tiếp.
"nếu làm producer thì tôi sẽ làm nhạc cho anh em tôi. smo rap hay chứ làm nhạc sao hay bằng tôi được, tôi sẽ cho nó một phát thành siêu sao bên trời mỹ luôn!"
"làm cho tôi nữa.."
bray chớp mắt, nhìn sang andree. hắn nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu có chút khẩn khoản cầu xin khiến bray nghĩ mình hình như nghe nhầm thì phải.
bray giả cười: "chịu đấy, nhạc anh ăn chơi, làm sao tình yêu socola kẹo mút như tôi hợp được chứ!"
cậu vò loạn cái đầu bạc, đứng dậy khỏi ghế: "về thôi, trời khuya rồi, ngủ sớm mai còn khởi hành nữa!"
đêm hôm đó andree không chợp mắt nổi, hắn lật ngược lật xuôi, lại chán nản rời giường trước khi làm phiền những thành viên khác đang ngủ.
căn phòng có sáu chiếc giường đơn nhỏ, andree tiến tới giường của lý do chính khiến mình thức trắng, cảm thấy lồng ngực đỡ ngột ngạt hơn khi được ngồi gần một bên bray.
đối phương ngủ một giấc thật ngoan ngoãn, không đá chăn cũng chẳng có tướng ngủ xấu, chỉ phát ra tiếng ngáy khe khẽ, hệt như đang thưởng thức giấc ngủ an bình nhất.
ma xui quỷ khiến, andree từ từ cúi đầu sát xuống đôi môi bray, thứ màu hồng nhạt đang bĩu lại hệt như một viên kẹo ngọt ngào. andree chợt nhớ tới lời của bray lúc nãy, nói rằng cậu chỉ có thể làm những bản tình ca ngọt như những viên kẹo mà thôi.
thoáng chốc, hắn đã muốn nếm thử vị ngọt ấy một lần.
không hiểu sao hôm trước miêu tả da trắng như củ sắn =)))
bonus mấy dòng: hãy nhanh cho chiếc chương này được 150 sao để tui đăng chương tiếp theo 🙏🏻
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com