Goodnight.
Chiếc xe từ từ dừng lại trước sảnh của một khách sạn sang trọng. Người ngồi trên ghế lái đưa mắt nhìn người bên cạnh say bí tỉ, trong lòng không khỏi hoang mang.
Đi bar một mình mà dám uống đến cỡ này..
"Bray..Bray!"
"..."
Bây giờ mới đến phần vất vả nhất đây.
Andree tự nhủ thầm như thế, và anh nhanh chóng bắt tay vào công việc "vận chuyển". Dây an toàn vừa mở ra, cậu đã ngay lập tức đổ vào người anh. Đầu óc Bray mơ màng trên chín tầng mây, chỉ nhìn thấy lờ mờ một khuôn mặt đang rất gần bên mình.
"Chịu khó một chút nhé."
Trong lúc cậu còn đang ngẩn ngơ thì trước mắt đã chuyển thành một màu tối đen.
Thơm quá đi..
Chắc đây sẽ là cảnh tượng đặc sắc nhất mà người lễ tân khách sạn được chứng kiến trong cả ngày hôm nay. Có hai người đang bước vào, là một người đàn ông đeo kính đen không lộ mặt đang dìu ai đó đi bên cạnh...với chiếc áo khoác phủ kín cả đầu.
Thủ tục nhận phòng vẫn diễn ra bình thường, thậm chí có phần khá nhanh chóng. Không cần nhìn anh cũng biết cậu lễ tân trước mặt đang nghĩ gì về mình và "người bí ẩn" này.
Hơn ba mươi năm trên cuộc đời, đây đúng là trải nghiệm có một không hai.
Thang máy dừng lại trên tầng cao nhất của khách sạn. Cánh cửa vừa mở ra, kèm theo đó là cả một tràng độc thoại:
"Này!! Em không thấy đường mà cứ lao đi thế?"
"Nào nào, quay lại đây!! Không phải bên đấy.."
"Cẩn thận đụng đầu bây giờ!"
Người bí ẩn vẫn tiếp tục làm khổ anh thêm một lúc nữa trước khi được đưa vào phòng. Cơ bản cũng chỉ tại cái áo trùm đầu hết sức tối tăm kia.
Sau bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng Andree cũng vận chuyển thành công con ma men này vào trong. Khi anh bỏ chiếc áo ra thì khuôn mặt bên trong đã đỏ ửng lên:
"Nóng quá.."
Và kiếp nạn thật sự bây giờ mới bắt đầu.
Andree không thể tưởng tượng nổi có một ngày anh lại được nghe Bray diễn..live trong khách sạn. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của vị khán giả bất lực, cậu bắt đầu nhảy thẳng lên giường và "biểu diễn".
Câu nọ chồng lên câu kia, lộn xộn, ồn ào, và quan trọng nhất là Andree đã hiểu lí do vì sao họ nói chỉ nên để cho cậu viết hook chứ không phải là hát.
Nghe cũng giống tiếng mèo gào lắm.
Đáng tiếc là không gì có thể ngăn cản được nhiệt huyết trình diễn của người đang say. Khung cảnh trong phòng như có ẩu đả, chăn gối trên giường bị cậu quăng tứ tung xuống sàn. Còn chiếc đệm tội nghiệp thì đang phải gồng mình chống lại những pha nhún nhảy liên hồi.
Thật may vì không có ai chứng kiến cảnh tượng này, cảnh tượng mà anh đang luôn chân luôn tay chạy đi nhặt mấy món đồ bị ném khắp nơi, miệng thì không ngừng nhắc nhở, còn mắt thì liên tục canh chừng cho một thằng nhóc không những từng tặng anh bốn chữ: "Đ** m* thằng Andree" mà dạo gần đây lại còn khiến anh hay vẩn vơ nghĩ ngợi.
Ừ, thế đấy.
Chưa dừng lại ở đó, Bray tiếp tục khuyến mại cho anh thêm một bất ngờ táo bạo nữa.
"Này..này, em làm cái gì đấy!!?"
Thấy chiếc áo phông trên người cậu bắt đầu có dấu hiệu bị vứt bỏ, anh hốt hoảng lao đến ngay lập tức. Và giờ thì cái giường đang phải chống chọi với cuộc giằng co của cả hai người:
"Đừng..đừng! Dừng lại ngay!! Không được cởi!"
"Nóng.."
"Nóng cũng không được!!"
"Tránh ra!! Nóng.."
"Cẩn thận ngã!!!"
Trong cơn hỗn loạn, Bray hoàn toàn không biết mình đang lùi đến mép giường. Nhưng may mắn pha tiếp đất bằng đầu không xảy ra, vì có một cánh tay đã kịp thời kéo cậu lại.
Anh choáng váng sau cú va đập, cái lưng như muốn kêu cứu dù đã hạ cánh an toàn trên giường. Andree chầm chậm mở mắt ra, anh chỉ thấy tầm nhìn phía trước bị bao phủ bởi một màu tóc trắng, còn nhiệt độ cơ thể đang bắt đầu nóng dần lên.
Bởi vì cậu đang hoàn toàn yên vị trên người anh, người đè người theo đúng nghĩa.
Khung cảnh ồn ào mới cách đây vài phút giờ đã nhường chỗ cho sự im ắng bất ngờ. Bray thấy xung quanh quay cuồng chao đảo, và có một gương mặt quen thuộc đang dần hiện ra trước mắt.
Ai vậy?
Mắt này, mũi này, cả đôi môi này cũng giống. Nhưng làm sao anh ấy lại ở đây được?
Chắc mình say thật rồi..
Ngón tay cậu khẽ chạm vào khuôn mặt đó, nhẹ nhàng và âu yếm. Nếu như đây là một giấc mơ, thì chỉ lần này thôi, em sẽ cho phép mình được sống thật với những cảm giác trong lòng, với những mơ mộng mà em chẳng thể gọi tên trong mỗi khoảng khắc khi mà anh xuất hiện.
Cho phép em, nhé.
Cậu cúi xuống thấp hơn, thấp hơn và hơn nữa. Một hương vị ngọt ngào đến tê dại bắt đầu len lỏi vào từng giác quan của anh, lúc nhanh, lúc chậm, vờn đuổi và trêu đùa. Nhưng sự vụng về trong cơn say mê man lại đủ để đánh thức những cảm xúc ở tận nơi sâu kín nhất,
Anh biết giờ là lúc lí trí không nên xen vào nữa.
Andree nhẹ nhàng lật cậu nằm xuống và giữ thế chủ động. Trong màn đêm yên ả giờ chỉ còn lại từng tiếng hôn vang lên bên tai. Anh để đôi môi mình chậm rãi lướt trên làn da trắng mềm ấy cho đến khi hơi thở gấp gáp của cậu mỗi lúc lại một nhẹ nhàng. Vị ngọt cay nồng đang dần buông trên đầu môi,
Vì có ai đó cứ thế mà đã chìm vào giấc ngủ, không một chút bận lòng.
Ánh mắt Andree nhẹ lướt trên gương mặt người đang say giấc. Từ làn da trắng đến đôi mắt tròn xoe, cả khuôn miệng cười tươi như trẻ con mỗi khi vui vẻ và những hình xăm trên tay cậu,
Buồn cười thật, chúng chẳng liên quan gì đến nhau cả. Biết vậy mà sao anh cứ mãi không thể thôi ngắm nhìn?
"Là vì anh ấy có đôi bàn tay rất đẹp, em không dám nắm lấy."
Em không dám nắm lấy, nhưng cái hôn của em vừa mang tâm trí và trái tim anh đi xa đến tận đâu vậy?
Nếu như những lời em nói trong cơn say là thật, thì anh nghĩ mình đã tìm ra câu trả lời rồi.
Có ai đó từng nói thế này:
"Khi Thần Tình yêu giương cung lên ngắm, thì thứ duy nhất Ngài quan tâm chính là nhịp tim."
Chúc em ngủ ngon, với một giấc mơ có thật.
_________________________________
"Đây mới thực sự là nụ hôn đầu của anh và em."
Và đó là câu chuyện chưa kể của chương 10,11.
Love my double B and my lovely readers.
Goodbye, Goodnight.🤍
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com