Chương 52
Đường về nhà không xa nhưng cũng đã muộn nên tôi đưa cả đám đi đường tắt, rẽ vào một cách ngách khá nhỏ không có nhà dân. Bình thường tôi ít đi qua đây vì nó vắng người, và do không có nhà dân nên người ta cũng chẳng buồn để ý đèn đường đang chập chờn.
Tôi đi cạnh Quân, Hoàng Đức Anh và Bùi Hoàng Huy thì đi cạnh tôi. Liếc Quân trong cái ánh đèn hơi nhập nhoạng, tôi lại va phải cái kẹo mút mà nó vừa lấy của tôi.
Có lẽ là do tôi chẳng để ý đường nên bất chợt Quân vươn tay giữ tôi lại, chắc là do tôi chuẩn bị vấp vào cục đá hay gì đó.
Theo bản năng, tôi hơi cúi đầu xem vật cản phía trước là gì, Quân chẳng để tôi kịp nhìn nó đã kéo tôi về phía sau lưng.
Trong con ngõ nhỏ tí:
"Sao thế?" Giọng tôi vang vọng. Hơn hết tôi phát hiện ra rằng Hoàng Đức Anh và Bùi Hoàng Huy đã đứng im nhìn chằm chằm phía đối diện. Theo hướng ánh mắt chúng nó, tôi dõi mắt đến phía trước.
Trái tim tôi bất chợt hẫng một nhịp rồi nó bắt đầu đập thình thịch thật mạnh. Trong con ngõ nhỏ, dưới ánh đèn chớp tắt của ban tối, xuất hiện trước mắt tôi là gương mặt cực kỳ quen thuộc. Nó làm tôi nhớ đến kẻ khiến tôi luôn sợ hãi từ trong từng tế bào - Trần Việt Hùng kia.
Đối phương có đến 7 người, nó dơ tay lên vẫy:
"Chào, lâu quá không gặp bạn cũ, cả CHỊ DÂU CŨ nữa."
Tim tôi đập mạnh, bất giác siết thật chặt vào vạt áo phía sau lưng của Nguyễn Trần Ngọc Quân. Cảm giác sợ hãi dâng lên trong tôi, nó gợi nhắc tôi đến hôm đi Tam Đảo trước đấy.
Quân đứng chắn trước mặt tôi, tay nó siết cái quai túi đựng đồ đến mức nhăn nhún, nó cao giọng:
"Bọn mày muốn gì."
Đối phương cười, cái nụ cười điên rồ giống hệt anh trai nó:
"Tao có muốn gì đâu, tao chỉ hỏi thăm chúc tết thôi mà."
Hoàng Đức Anh liếc sang tôi, nó nhỏ giọng hỏi Nguyễn Trần Ngọc Quân bên cạnh:
"Em trai Trần Việt Hùng à? Tao nhớ thằng này bị đuổi học rồi đúng không?"
Quân khẽ gật đầu.
Tôi nhìn đối phương từ sau lưng Quân.
Đây là Trần Việt Hưng, em trai ruột của Trần Việt Hùng. Nó kém anh trai nó có 1 tuổi thôi nên hai người có vẻ thân lắm. Trước đây lúc tôi còn yêu Hùng thì có gặp qua đối phương vài lần.
Nếu nói Trần Việt Hùng điên theo kiểu mưu mô thì em trai nó - Trần Việt Hưng điên theo kiểu nổi loạn. Sau chia tay Hùng một thời gian thì tôi có nghe em trai nó vì chuyện gì đó nghiêm trọng mà bị đuổi học khỏi trường, nhưng hình như cũng chẳng muốn học tiếp nữa nên ở nhà ăn chơi thôi thì phải.
Tôi không hiểu rõ đối phương cho lắm, nhưng nói thật tôi sợ nó hơn Trần Việt Hùng nhiều. Vì trước khi làm điều gì đó, Hùng sẽ nghĩ kĩ đến hậu quả của nó. Còn em trai nó thì không.
Vụ ở Tam Đảo tôi còn nghe được rằng gia đình luật sư nhà nó lo hết đến mức giúp nó thành vô tội. Nó còn chuẩn bị sẵn bằng chứng này nọ đổ cho tôi là người chủ động nữa, nhưng vì nó có tác động vật lý với Quân Nguyễn nên chẳng trốn được.
Nếu hôm đó không có Quân, tôi sẽ thành ra thế nào? Nó sẽ được bào chữa vô tội ra sao thì tôi còn chẳng tưởng tượng được.
Đối phương ngó qua sau lưng Quân, vẫy vẫy tay với tôi:
"Chị dâu cũ dạo này thế nào? Sau khi tống anh trai tao vào trại giáo dưỡng thì trông có vẻ vui tươi hạnh phúc quá nhỉ?"
Tôi hít một hơi thật sâu, bám lấy tay của Quân rồi thì thầm từ sau lưng nó:
"Mình đi đường khác nha?"
Quân không nhúc nhích, tôi thấy bàn tay nó siết chặt túi đồ chẳng buông. Bất chợt nó nghiêng đầu:
"Nhìn anh trai mày vào đấy bọn tao phải ăn mừng 3 ngày 3 đêm. Mày có muốn theo anh mày luôn không?"
Tôi tròn mắt.
Đối phương tắt hẳn nụ cười trên khoé môi, Trần Việt Hưng khoanh tay lại nhìn chằm chằm Quân như thể đang nghĩ xem nên đập chỗ nào trước:
"Mày thích mạnh mồm không? Mày phải nhớ là trước đấy, mày nằm dưới chân tao như nào."
Hoàng Đức Anh bất chợt xoay xoay cổ tay, nó quay sang Bùi Hoàng Huy:
"Có đánh được không?"
Bùi Hoàng Huy nâng khoé miệng một cách khó chịu, nó liếc Đức Anh:
"Im mồm vào, đừng để mặt bị bầm."
Hoàng Đức Anh chậc một cái rõ to, nó kéo Bùi Hoàng Huy ra phía sau lưng:
"Tao hỏi cho có lệ thôi, mày dắt Linh Anh về trước đi. Bọn tao full điểm tấn công chứ âm điểm phòng thủ đội nhà đấy."
"Này! Đây là lúc mày nó đùa à?" Bùi Hoàng Huy bất mãn nhỏ giọng cạnh tôi.
Hoàng Đức Anh thả đống đồ trên tay nó xuống đất:
"Êy, giỏi thì vào đây, xem hai bọn tao hay bảy thằng ngu chúng mày nằm đất nào!"
Tôi vội kéo cổ tay Quân Nguyễn lại thật nhanh, tôi biết tay của nó vẫn còn rất yếu. Từ đầu năm học bị tôi làm gãy, đến cuối năm rồi cũng vì tôi mà nứt xương. Giờ nó còn đánh nhau nữa thì tôi chẳng biết được là tay nó sẽ nát đến thế nào nữa.
Quân chẳng buồn quay lại nhìn tôi, cũng không giao tiếp với bất cứ ai.
Tôi lại kéo kéo vạt áo nó:
"Bọn mình chạy trước rồi hãng tính được không? Tao sợ..."
"Dâu chạy trước đi, nói Minh Triết qua đây nhé." Quân Nguyễn bất chợt thả đống đồ trên tay xuống chân, nó gạt tay tôi ra khỏi cổ tay của nó. Tay tôi run lẩy bẩy, cảm giác sợ hãi bao bọc khiến tôi chẳng nghĩ được gì nữa.
Hoàng Đức Anh thúc giục:
"Tao hứa không để bị bầm mặt đâu. Dắt Linh Anh đi đi!"
Đối phương mất khiên nhẫn quát lên:
"Mày có giỏi thì đừng chạy, bốn xác chúng mày tao đếm đủ!"
Dứt câu nó lập tức lao đến, Bùi Hoàng Huy ôm ngang eo tôi chạy ngược về hướng đường lúc nãy chúng tôi đi vào. Nhìn đám người phía trước đang lao vào nhau, mờ dần trước mắt, tôi gào lên:
"Dcm Quân Nguyễn, mày mà đánh nhau thì mày là chó! Mày đừng chơi với tao nữa! Tao không chơi với mày nữa! Thả tao ra mau!"
Bùi Hoàng Huy vác hẳn tôi lên vai, nó chạy thật nhanh trên con đường trờ về nhà tôi. Cái cảm giác bất lực khó chịu dân lên trong lồng ngực, tôi vỗ vào lưng nó:
"Mày ơi, chúng nó..."
"Tao biết rồi. Nhưng mày ở đấy nguy hiểm hơn, chúng nó không thể vừa đánh nhau vừa bảo vệ mày được."
"Nhưng mà..."
"Nín ngay! Rút điện thoại ra gọi công an và xe cứu thương cho tao!" Nó quát, tôi vội vàng sờ vào túi áo mới phát hiện ra là tôi để điện thoại trong túi bánh gấu mà nãy Quân Nguyễn cầm rồi!
"Điện thoại ở chỗ của Quân rồi!" Tôi đáp gọn khi đã đến chỗ rẽ hướng vào nhà tôi.
Bùi Hoàng Huy chậc một cái rõ khó chịu, nó vừa thờ dốc vừa tăng tốc;
"Vãi l**, điện thoại tao hết bà pin rồi, sớm muốn tao cũng phải đổi sang dùng samsung!"
__________
Về đến nhà, tôi chẳng thể nói gì nhiều ngoài việc Quân Nguyễn và em trai Trần Việt Hùng đang đánh nhau ở ngõ gần nhà tôi. Đáng ngạc nhiên là thái độ của Nguyễn Trần Minh Triết rất lạ.
Nó lo lắng hơn mức bình thường rất nhiều, thậm chí nó còn suýt làm đổ nồi nước sôi đang bưng dở trên tay xuống.
Vũ Duy Khánh chẳng nhiều lời, nó cùng đám chúng tôi lao thẳng ra ngoài hướng đến con ngõ nhỏ ban nãy. Tôi lo cho Bùi Hoàng Huy vì tôi thấy nó khá quá sức khi phải chạy vòng đi vòng lại nhiều lần như thế.
Chạy quay lại đường cũ, bước chân của tôi run rẩy hơn bao giờ hết, tôi cố tăng tốc độ nhanh nhất có thể đến đến trước khi có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Nguyễn Trần Minh Triết không gọi công an, nó chỉ gọi xe cứu thương đến phòng trường hợp có chuyện xấu xảy ra.
Đến trước con ngõ, dưới ánh đèn nhập nhoạng.
Cuộc ẩu đả vẫn diễn ra hoặc nó diễn ra theo hướng tệ nhất mà tôi nghĩ đến. Chúng nó nằm rải rác trên nền đất, có đứa đang bò dậy, xoa xoa vết bầm trên mặt hay ôm bụng đau đớn.
Tôi phát hiện rằng Quân Nguyễn đang ngồi bệt dưới nền đất, bên cạnh đống đồ ban nãy nó làm rơi. Trần Việt Hưng cầm một cây gậy gỗ khá lớn, nó tiến đến trước mặt Quân rồi giơ cái gậy lên!
Tôi bàng hoàng.
"Đức Anh!" Nguyễn Trần Minh Triết quát to, nó lao đến thật nhanh trước những gì vừa diễn ra!
Cây gậy vụt mạnh xuống mặt Nguyễn Trần Ngọc Quân nhưng nó chẳng hề trúng được người nó nhắm đến, vì Hoàng Đức Anh đã vội lao đến đỡ cái gậy trước!
Nó đau đớn gục mặt xuống vai của Quân, Nguyễn Trần Minh Triết với Vũ Duy Khánh thì đẩy mạnh đối phương ra khỏi vùng tấn công, đỡ lấy Hoàng Đức Anh đang nhắm chặt mắt kêu khẽ.
Tôi với Minh Nguyệt vội chạy đến, gương mặt bị bầm và xước của Quân hiện dần lên trong tầm mắt của tôi. Đôi mắt của Quân bàng hoàng, nó hơi run rẩy nhìn chằm chằm Hoàng Đức Anh đang được đỡ ra khỏi người nó.
Lần đầu tiên tôi thấy Quân hoảng hốt như vậy.
Nó vội nắm lấy tay của Đức Anh, giọng run rẩy đến mức lạc đi tận đâu mất:
"Đức Anh! Mày nghe tao nói gì không? Gọi xe cấp cứu cho tao với! Triết! Gọi cấp cứu cho tao với!"
Vũ Duy Khánh đỡ Hoàng Đức Anh ngồi tựa lên bức tường bên cạnh, nó ôm chặt lấy bên vai phải, vùi đầu vào cổ của Khánh. Đau đớn khiến nó nhắm thật chặt mắt lại như thể đó là liều thuốc giảm đau.
"Bình tĩnh, tao gọi rồi-..."
"Con mẹ mày! Mày biết mày vừa đập ai không hả thẳng l**! Mày tin tao tiễn mày đi ngay bây giờ luôn được không?" Bất chợt giọng Bùi Hoàng Huy vang lên thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Huy tóm cổ Trần Việt Hưng từ dưới đất lên, đôi mắt nó đỏ ngầu mà đấm thật mạnh vào mặt đối phương. Tôi ngỡ ngàng, vội chạy đến ốm chặt cánh tay đang định ra đòn của nó:
"Mày ơi thôi! Tao xin mày Huy ơi! Tao xin mày mà!"
Nó đẩy tôi ra, đến gần tôi mới thấy rõ gân trên cổ nó nổi lên hết, đôi mắt tuyệt đẹp giờ đầy tia máu nho nhỏ rõ nét, nó đấm mạnh đến mức máu từ miệng của Trần Việt Hưng trào ra.
Đối phương bật cười ha hả:
"Sao? Tao thách mày đấy?"
Tôi lại chạy đến ôm chặt Huy lại:
"Thôi Huy ơi! Coi như tao lạy mày được không! Mày đừng chấp thằng điên này nữa!"
"Đ** c** m*, tao chỉ nói một lần thôi! Bùi Hoàng Huy tao chưa ngán thằng nào con nào bao giờ. Thích thì tao sẵn sàng tiễn cả mày với thằng chó Trần Việt Hùng vào thẳng tù chứ đéo phải chỉ là cái trại giáo dưỡng thôi đâu. Mày động vào bạn tao một lần nữa thử xem?"
Trịnh Minh Nguyệt vội ôm chặt lấy Huy lại, phải cả hai đứa tôi giữ thì Huy mới không đấm đối phương tiếp được nữa. Hoặc cũng có thể là do Huy không muốn mạnh tay với hai đứa tôi nên chúng tôi mới dễ dàng kéo nó ra.
__________
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com