Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2. Dự cảm không lành

Tình hình nguy kịch? Đầu óc Phạm Kim Cang lúc này trống rỗng, ngã ngửa ra sau. Các y tá và cảnh sát giao thông ở một bên bận rộn đỡ lấy anh , còn bên kia họ đang ấn huyệt anh và đặt anh lên một chiếc ghế dài gần đó.

Anh mở mắt ra và thấy mình vẫn đang ở trong bệnh viện. Nghĩ đến từ "nguy kịch" mà y tá vừa nhắc đến, anh bắt đầu khóc lớn: "Không thể, điều này tuyệt đối không thể... Chúng tôi... Chúng tôi. đã nói chuyện điện thoại trước khi khởi hành vào buổi sáng, tôi đã gặp anh ấy ngày hôm qua..."

Y tá chỉ có thể đơn giản an ủi anh: "Thưa ngài, xin người nhà hãy ký tên trước. Chúng tôi vẫn sẽ cố gắng hết sức để giải cứu anh ấy. Hiện tại cũng không phải là hoàn toàn vô vọng."

Nghe vậy, Phạm Kim Cang không thèm lau nước mắt, đứng dậy khỏi ghế, không hề quan tâm đến hình ảnh của mình: “Y tá, tôi cầu xin cô hãy cứu anh ấy. Dù có tốn bao nhiêu tiền cũng phải cứu. cứu anh ấy với, anh ấy không thể chêt"  Anh đang định quỳ xuống trước mặt y tá thì bị người bên cạnh kéo lại.

"Tiên sinh, tốt nhất ngài nên mời người nhà ký tên trước, chúng tôi sẽ sẽ tranh thủ thời gian cấp cứu càng sớm càng tốt!"

"Được rồi, ký, tôi sẽ ký!" Phạm Kim Cang điên cuồng gật đầu và lẩm bẩm " Anh ấy không có người nhà, tôi sẽ ký. Chúng tôi... chúng tôi đã quen biết nhau nhiều năm rồi..." Khi Anh nói rằng họ đã quen nhau nhiều năm, anh liền khóc, đưa tờ giấy đã ký cho y tá và cầu xin cô ấy một lần nữa: “Xin hãy cứu anh ấy!”

Cửa phòng cấp cứu lại đóng lại, Phạm Kim Cang ngồi xuống ghế thất thần.

Cảnh sát giao thông trình bày với anh về trách nhiệm vụ tai nạn tại hiện trường, xe tải phải có trách nhiệm bồi thường 70% , xét thấy tài xế xe ô tô tử vong tại chỗ, xe tải sẽ bồi thường và chịu trách nhiệm tương ứng.

Tài xế xe tải đã bị bắt đi, điện thoại của Phạm Kim Cang cũng được bên phía cảnh sát lưu lại để sau này nếu có quá trình điều tra có tiến triển gì sẽ liên lạc kịp thời để liên lạc xử lý. Nên Phạm Kim Cang phải để điện thoại di động của mình trong trạng thái luôn mở.

Hành lang đột nhiên trở nên yên tĩnh, Phạm Kim Cang nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện với đôi mắt đỏ hoe, lâu lâu lại một tiếng kêu đau đớn từ đâu đó vang lên khiến anh sợ hãi.
Khi giật mình tỉnh lại, anh nhận ra trong điện thoại của mình có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

"Thư ký Phạm, sao vậy? Bây giờ là mấy giờ rồi? Mọi người trong phòng họp đều đang đợi, tại sao Diệp tổng vẫn chưa đến?"

Là giọng nói của Tạ Gia Nhân, bây giờ sắc bén như dao, trước đây Phạm Kim Cang không chỉ ghét bà ta, nhưng hôm nay giọng điệu và lời nói của bà ta càng khiến anh cảm thấy ghê tởm, một cảm giác buồn nôn không thể giải thích được dâng lên trong cổ họng anh.
Anh thậm chí còn không có thời gian để chạy vào phòng tắm, anh cúi đầu chuẩn bị nôn mửa trên sàn, nhưng khi cơn buồn nôn ập đến nhưng lại không nôn ra gì.

Lần đầu anh tiên khom người nhổ nước bọt xuống đất một cách vô cùng thô lỗ, cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh và nói với đầu bên kia điện thoại: “Diệp tổng hiện tại có việc gấp, cuộc hẹn đã bị hoãn lại! " Bên kia không nói thêm lời nào nữa, anh cúp máy.

Đèn trong phòng cấp cứu còn chưa tắt, anh liếc nhìn mấy lần cho đến khi Đới Khiêm gọi điện, cảm xúc căng thẳng của anh chợt vỡ òa.

"Thư ký Phạm..." Đới Khiêm chưa kịp nói hết lời đã nghe thấy một tiếng kêu đau đớn, thậm chí cô còn không hiểu đang nói cái gì. "Thư ký Phạm, xin hãy nói chậm lại, đã có chuyện gì vậy?"

"Đới Khiêm...Diệp tổng...Diệp tổng..." Anh bắt đầu tự trách mình, lẽ ra buổi sáng anh nên đến đó và đi cùng anh ấy. Anh đấm ngực và khóc trong điện thoại, "Diệp tổng bị tai nạn xe hơi và hiện đang ở bệnh viện... cấp cứu......"

Da đầu Đới Khiêm đột nhiên căng cứng, giống như một tia sét từ trời xanh đánh xuống, cô cảm thấy bên tai có tiếng gầm lên: "Anh... anh vừa nói gì vậy?"
Cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh cuối cùng hỏi lại.

"Diệp tổng, anh ấy hiện đang được cấp cứu tại bệnh viện Kim Dương, bác sĩ nói tình hình rất nguy kịch..." Anh vò đầu bứt tai, tóc trên đầu đã thành một mớ hỗn độn, trạng thái vô cùng xấu hổ của anh không hợp với bộ lễ phục trang trọng và tao nhã này chút nào .

Đới Khiêm loạng choạng tựa người lên ghế sofa cách đây một giây cô cũng nhận được cuộc gọi từ Tạ gia, hỏi cô có định thất hứa không. Cô gọi điện cho anh thì điện thoại báo là đã tắt máy, sau đó cô ấy gọi cho Phạm Kim Cang.

Cô cố gắng hết sức để duy trì ý thức và lấy ví từ ngăn kéo ra, cô mang theo tất cả những gì cô nghĩ sau này sẽ cần, kể cả giấy và bút, đề phòng anh bị thương quá không nói được để viết ra.

Cô không nhớ mình đến bệnh viện bằng cách nào, cô có cảm như đang bay bổng , chỉ khi nhìn từ xa thấy Phạm Kim Cang ngồi dưới đất, tựa vào ghế, cô mới bám vịn vào tường mà đi tới.

"Thư ký Phạm..."

Phạm Kim Cang ngước mắt nhìn thấy cô, liền đứng dậy ôm cô như ôm lấy cọng rơm cứu mạng. Trái tim anh thực ra mỏng manh hơn anh nghĩ rất nhiều, và vẻ ngoài của Đới Khiêm mới là thứ anh cho rằng mình có thể dựa vào.

“Đừng khóc, từ từ nói đi!” Đới Khiêm nước mắt đã ứa ra trong mắt, cô liếc nhìn ánh đèn sáng rực trong phòng cấp cứu, hỏi anh: “Chuyện gì vậy?”

“Chiếc xe của Diệp tổng bị một chiếc xe tải chạy tới từ phía sau tông vào khi nhập vào làn đường chính trên đường cao tốc, Tiểu Tôn tử vong tại chỗ…” Anh run rẩy kể lại những gì cảnh sát giao thông vừa kể.

"Tài xế gây tai nạn đâu? Cảnh sát giao thông đâu?"

"Đã đưa về đồn cảnh sát, tôi có để lại số điện thoại, tôi sẽ liên lạc."

"Lão Diệp thì sao? Bác sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói... não bị tổn thương nghiêm trọng, trên cơ thể rất nhiều vết thương. Anh ấy bị thương rất nặng, bác sĩ thông báo tình hình rất nguy kịch..."

Đang trong tình trạng nguy kịch! Đới Khiêm cảm thấy sự tình có lẽ nghiêm trọng hơn cô nghĩ rất nhiều, cô liền an ủi đỡ anh ngồi xuống.

"Thư ký Phạm, hãy phấn chấn lên, tôi và anh không được phép gục ngã vào lúc này. Mọi chuyện phải chờ  kết luận cuối cùng của bác sĩ. Trước tiên chúng ta đừng nên tự mình dọa mình!"

Chu Tỏa Tỏa kéo trang web xuống phía dưới cho đến khi hiển thị "Không còn đề xuất công việc nào nữa", sau đó chán nản tắt máy tính và bật TV.

"Khoảng 8 giờ sáng nay, trên cầu dẫn lên cao tốc ở thành phố chúng tôi đã ghi nhận xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng giữa hai phương tiện tham gia giao thông. Được biết, tài xế ô tô đã tử vong tại hiện trường..."

Cô chưa bao giờ xem nhiều tin tức, đặc biệt là những đài tin tức địa phương như thế này, nhưng những hình ảnh trực tiếp nhấp nháy trên màn hình khiến cô không thể tắt TV.

Cô nhìn chằm chằm và đợi một lúc cho đến khi màn hình lại chuyển sang hiện trường vụ tai nạn, một nửa thân xe bị móp do va chạm, nửa còn lại tông vào trụ cầu bên cạnh, mặc dù chiếc xe bị hư hỏng nặng nhưng khi thấy biển số xe quen thuộc khiến cô cảm thấy lo lắng.

Biển số xe quen thuộc đó chính là biển số mà Diệp Cẩn Ngôn từng cùng cô đi ăn ở nhà hàng nổi tiếng trên Internet.

Cô dùng tay tìm kiếm điện thoại di động khắp nơi, vội vàng tìm được số điện thoại của Diệp Cẩn Ngôm. Đây là lần đầu tiên cô chủ động gọi cho anh sau khi kết hôn và ly hôn.

"Xin chào, số máy bạn gọi hiện đang tắt máy hoặc không liên lạc được! Xin lỗi! Thuê bao bạn gọi hiện không liên lạc được..."

Cô gọi lại nhưng giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ. Cô nghĩ đến Phạm Kim Cang và quay số lại, lo lắng đi đi lại lại trong phòng khách, thành tâm cầu nguyện rằng Diệp Cẩn Ngôn không có trong chiếc xe đó.

"Xin chào……"

Khi nhấc điện thoại lên, là giọng nói của Phạm Kim Cang, có vẻ như đang khóc, cô lập tức có dự cảm không lành.
 
"Phạm Phạm..."

"Tỏa Tỏa..." Đầu bên kia điện thoại kêu lên.

“Phạm Phạm…” Cô cảm thấy không dám nói nữa, “Phạm Phạm, Diệp… Diệp tổng đâu?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com