24. Vì cô ấy, điều gì anh cũng làm
Trực giác nhạy bén của Diệp Cẩn Ngôn đã chính xác, vụ án cuối cùng đã được giải quyết. Anh ấy chỉ nói với Phạm Kim Cang những nghi ngờ của mình, tiếp sau đó là có một loạt manh mối.
Bằng một cách nào mà Tạ Gia Nhân cũng đã tìm thấy viện điều dưỡng. Trước khi mùa xuân chính thức kết thúc, bà ta đã đưa con trai mình đến để cúi đầu nhận tội.
Triệu Mã Lâm rất thích Tạ Hoành Tổ, anh chỉ cần ngoắt ngón tay là cô ta sẽ đến. Mặc dù cha cô ta đã cấm cô không được có bất kỳ liên hệ nào với Tạ gia nữa, nhưng mối quan hệ giữa hai gia đình Triệu và Tạ thực sự không chỉ là một mối quan hệ thông thường, cũng không thể cắt đứt chỉ bằng vài lời cấm đoán, chỉ dựa vào mối hôn ước do hai nhà lập từ nhiều năm trước không dễ dàng xác định.
"Tổ Tổ, anh và dì vào trước đi, em chờ anh ở bên ngoài!" Triệu Mã Lâm xuống xe, không hề né tránh Tạ Gia Nhân, đích thân bày tỏ tình cảm với Tạ Hồng Tổ.
Nhờ có sự hiện diện của mẹ mình mà Tạ Hoành Tổ gật đầu với Triệu Mã Lâm, chỉ cần là như vậy thôi cũng làm cô ta vui vẻ rất lâu.
"Mã Lâm, thật có lỗi với con, chúng ta sẽ ra ngoài nhanh thôi!" Tạ Gia Nhân thân thiện nói chuyện, thậm chí còn tỏ ra thái độ nhiệt tình hơn trước.
Khi cuộc gọi đến từ bàn thông tin, trong phòng chỉ có Diệp Cẩn Ngôn vì có người tận tâm phụ trách sinh hoạt hàng ngày trong viện điều dưỡng nên không cần đến nhân viên y tế nữa.
"Diệp tiên sinh, một người họ Tạ nói muốn lên thăm ngài, ngài có cho phép không?"
Diệp Cẩn Ngôn đang vẽ những bức tranh trong tay, phản ứng đầu tiên của anh nghĩ là Tạ Gia Nhân, có vẻ như bà ta đã bỏ rất nhiều công sức để tìm hiểu xem anh đã chuyển đi đâu, vừa qua Tết Nguyên Tiêu anh đã đến đây, bà ta tìm được đến đây muộn hơn so với dự tính của anh.
"Để bà ấy lên!" Anh cúp điện thoại, anh ngồi quay lưng vào ban công nơi mặt trời có thể chiếu sáng hoàn toàn. Trên tay anh là bản phác thảo thiết kế cửa hàng mới của Chu Tỏa Tỏa đã thành hình.
"Diệp tổng!" Giọng nói độc đáo của Tạ Gia Nhân vang lên cùng với động tác đẩy cửa, tiếng gõ giày cao gót trên sàn gỗ. Diệp Cẩn Ngôm đáp lại và cầm lấy cuốn sách trong tay, đứng dậy bước vào phòng "Mời ngồi"
Tạ Gia Nhân đẩy con trai sang một bên, giọng điệu nghiêm nghị, như thể họ đã thỏa thuận làm gì đó trước khi vào đây, bây giờ bà ta lại thúc giục anh ấy nhanh chóng thực hiện.
"Diệp... Diệp tổng, xin...xin lỗi!" Tạ Hoành Tổ ngập ngừng cúi đầu, không dám nhìn anh "Lần trước... là lỗi của tôi, tôi không biết tại sao lại mất bình tĩnh, làm chú tức giận …”
Diệp Cẩn Ngôn nửa nhắm mắt xua tay "Được rồi, muốn nói cái gì thì ngồi xuống nói đi!" Anh cũng chẳng muốn tính sổ với cậu ta.
"Chuyện lần trước quả thực là lỗi của Tiểu Tổ. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi nghĩ thằng bé nên đích thân xin lỗi anh!" Tạ Gia Nhân nghiêm nghị nhìn con trai mình "Tôi cũng hy vọng Diệp tổng sẽ không nhớ tới lỗi lầm của người khác..."
"Được rồi được rồi, những chuyện này không nói nữa!" Diệp Cẩn Ngôn nói: "Nếu hôm nay tới đây vì nguyên nhân này thì không cần phải làm như vậy."
Tạ Gia Nhân sau đó ngồi xuống, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng bà ta nói: "Diệp tổng, tôi sẽ không vòng vo với anh nữa nhưng thực sự là tôi cũng không còn cách nào khác..."
"Nói đi!"
"Tạ gia bây giờ rất cần khoản đầu tư đó, thúng tôi đã liên hệ lại với nhà đầu tư và họ vẫn yêu cầu là anh phải đến..."
"Bộ dạng của ta bây giờ, e rằng cho dù ta có muốn rời khỏi đây, e rằng bọn họ cũng sẽ không cho ta đi!"
“Là như thế này…” Tạ Gia Nhân biết yêu cầu của mình có chút không tốt, nhưng vẫn nói: “Tôi sẽ hẹn với các nhà đầu tư, chúng tôi sẽ đến gặp anh để nói chuyện, được không? Không cần phải đến làm việc ở Tạ thị, chỉ cần có thể lấy được tiền đầu tư...việc này...việc này có thể cứu Tạ gia khỏi nước sôi lửa bỏng!" Bà ta hạ thấp tư thế hết mức có thể để Diệp Cẩn Ngôn có thể cảm nhận được thành ý của bà ấy.
Diệp Cẩn Ngôn không nói gì và liếc nhìn Tạ Hoành Tổ, người đang nhìn chằm chằm vào bản thảo bên cạnh, có chút lơ đãng. Anh thực sự không thể nói liệu anh có tiếp tục giúp đỡ Tạ gia hay không. Cho dù bây giờ anh có muốn xuất viện hay không, bác sĩ cũng sẽ không cho phép. Anh có vẻ bối rối " Tạ tổng, bà để tôi suy nghĩ thêm được không?"
“Việc này…” Tạ Gia Nhân rất muốn anh cho bà ta một câu trả lời càng sớm càng tốt. Dù sao thì thời gian không chờ đợi ai cả. “Có người đã muốn nhân cơ hội này để thu mua Tạ gia với giá rẻ ..."
"Ba ngày! Trong vòng ba ngày tôi sẽ cho bà ta câu trả lời, dù có có hay không!"
Trời đã gần tối, mặt trời không còn chiếu sáng ban công nữa. Chu Tỏa Tỏa cùng Phạm Kim Cang bước vào.
"Em ình cờ gặp được Phạm Phạm ở tầng dưới." Tâm trạng của cô có vẻ rất tốt "Mấy ngày nay em đã ghé qua một số cửa hàng đều không tệ, em muốn nghe ý kiến của anh!"
Diệp Cẩn Ngôn đang nằm trên giường cầm một cuốn sách, nhìn thấy hai người đi vào liền đặt cuốn sách lên đầu giường. "Em ngồi xuống trước đi, anh có chuyện muốn cùng em thương lượng!"
“Có chuyện gì vậy?” Cô tò mò đặt túi xách xuống, liếc nhìn Phạm Kim Cang, anh ấy cũng có vẻ bối rối.
"Tạ Gia Nhân hôm nay tới đây!" Anh nói rất nhẹ nhàng, khí lực còn chưa hoàn toàn khôi phục, ánh mắt cứ nhìn theo cô "Chuyện của Tạ thị, anh muốn nghe ý kiến của em, anh có nên tiếp tục đi hay không! "
"Không đi, anh còn định làm gì nữa? Tỏa Tỏa đã ly hôn, không còn liên quan gì đến Tạ gia nữa!" Phạm Kim Cang nói trước nhưng lại bị Diệp Cẩn Ngôn chặn lại "Đừng nói gì, tôi hỏi Tỏa Tỏa, tôi không hỏi cậu!
Chu Tỏa Tỏa dường như không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Cô thật sự rất ích kỷ, cô không muốn Diệp Cẩn Ngôn gặp nguy hiểm, lại vừa không muốn Tạ Gia Nhân sẽ tiếp tục kiêu ngạo.
Diệp Cẩn Ngôn nhận ra sự thay đổi trên nét mặt của cô, nhắc nhở cô: "Trước tiên đừng nghĩ đến bản thân mình. Anh hy vọng em sẽ nghĩ con gái mình trước, suy nghĩ việc này từ nhiều góc góc độ trước khi trả lời anh!"
"Tiểu Tỏa?"
"Hãy suy nghĩ cho con gái của em nhiều hơn!" Anh nhìn cô và nói một cách nghiêm túc "Đừng vội trả lời anh, trở về có thể suy nghĩ. Anh nói với Tạ Gia Nhân, trong vòng ba ngày sẽ trả lời, dù có đi hay không đi, anh cũng sẽ trả lời cho bà ta!"
“Còn anh thì sao?” Cô hỏi, chỉ vào cơ thể anh, “Còn Tinh Ngôn…”
Anh lắc đầu cười nhìn cô: “Những chuyện này em không cần suy nghĩ, muốn anh đi thì trả lời đi!” Anh buộc câu hỏi này cho cô, nếu cô ấy muốn anh giúp đỡ thì cô ấy phải trả lời câu hỏi này.
"Lão Diệp, anh điên à?" Phạm Kim Cang đứng ở cuối giường với vẻ mặt cường điệu nói: "Vốn là anh quyết định tới Tạ gia chỉ là để giúp Tỏa Tỏa, bây giờ Tỏa Tỏa không liên quan gì đến Tạ gia nữa, điều này không còn cần thiết nữa, đúng không Tỏa Tỏa ?" Anh ấy đặt hy vọng vào Chu Tỏa Tỏa, hy vọng rằng cô có thể thuyết phục Diệp Cẩn Ngôn đừng đưa ra quyết định phi lý.
Chu Tỏa Tỏa cúi đầu và ngần ngại nói.
"Em hy vọng khi Tiểu Tỏa lớn lên, cha con bé sẽ không trở thành một người đàn ông vô dụng khi đối mặt với con gái mình. Em hy vọng con bé sẽ có một người cha 'tử tế', ít nhất không phải là một kẻ nghèo khổ. Hơn nữa.. ." Diệp Cẩn Ngôn do dự một lúc, anh liếc nhìn Phạm Kim Cang đứng bên cạnh và nói: "Anh sẽ mang theo anh ta trong ba năm, anh ta sẽ chỉ còn sức lực để làm việc sẽ không còn sức lực để quấy rầy cuộc sống của em và con em!"
Chu Tỏa Tỏa và Phạm Kim Cang lần lượt hiểu được vì "cuộc sống của em và con em" mà cuối cùng anh ấy vẫn cắn răng chịu đựng.
"Để em nghĩ đã."
"Không gấp!" Anh cười tươi, như thể sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô "Em vừa nói chuyện cửa hàng muốn nghe ý kiến của anh, cho anh xem!"
Phạm Kim Cang ở một bên bất lực, anh âm thầm quyết định nói chuyện này với Đới Khiêm để Đới Khiêm thuyết phục anh ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com