Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

31. Nếu cô trốn đi, làm sao anh có thể tìm đây!

Những người trẻ tuổi có ít kinh nghiệm và tâm hồn chưa hoàn toàn rộng mở, họ dễ bị xúc phạm bởi một vài lời nói không hay và dễ nảy sinh hận thù, giống như Tạ Hoành Tổ đã đóng sầm cửa bỏ đi.

Đới Khiêm đứng trước cửa sổ quay người lại nhìn Chu Tỏa Tỏa đang khe khẽ nức nở, còn Diệp Cẩn Ngôn đang nằm trên giường bệnh, cô do dự nói: “Tỏa Tỏa, có một số việc dì biết mình không nên nói." Lúc này, cả Chu Tỏa Tỏa và Phạm Kim Cang đều ngẩng đầu lên "Dì nghĩ đến chuyện để Lão Diệp đến Tạ gia là một điều quá đáng, nhưng dì không thể ngăn cản anh ấy, và Phạm Kim Cang cũng không thể nói được anh ấy,  thực ra anh ấy dùng cách này để bao biện cho mình đó là vì con liên quan đến Mẫn Nhi. Lúc đó dì rất thất vọng với anh ấy, dì và anh ấy quen biết nhiều năm như vậy đương nhiên biết anh ấy nghĩ gì, dì không vạch trần anh ấy nhưng bây giờ đến lúc rồi." Đới Khiêm dừng lại rồi bước tới bên giường "Dù là kế hoạch của cổ đông hay sự thúc đẩy của Tạ gia, dì đều không thể đứng nhìn anh ấy lại xảy ra tai nạn xe hơi hay chuyện gì nữa. "
Phạm Kim Cang mí mắt có chút nheo lại, trong lòng đang suy đoán được điều gì đó, anh liếc nhìn Chu Tỏa Tỏa.
Đới Khiêm trên mặt vẫn còn nước mắt, đôi mắt lộ ra sự bất lực của tuổi tác. "Anh ấy không thể đi đến Tạ gia nữa!" Giọng điệu của Đới Khiêm không còn chỗ nào để phản bác lại "Tỏa Tỏa, dì xin lỗi."

Chu Tỏa Tỏa cúi đầu và nước mắt rơi trên mu bàn tay, cô không phản bác và im lặng chấp nhận kết quả.

Khi Diệp Cẩn Ngôn tỉnh dậy trời đã tối, Đới Khiêm là người duy nhất ở đây, anh đưa mắt nhìn xung quanh, anh không thấy Phạm Kim Cang và Chu Tỏa Tỏa

“Phạm Kim Cang đi mua bữa tối cho em!” Đới Khiêm trong mắt tràn đầy quan tâm, giọng nói nhẹ nhàng.

Anh không trả lời, đôi mắt anh vẫn đang tìm kiếm trong phòng xem có bất kỳ dấu vết nào về của Chu Tỏa Tỏa không, nhưng anh không tìm thấy gì.

“Tỏa Tỏa có đến đây!” Đới Khiêm biết anh đang tìm gì, cô có thể nhìn thấy rõ ràng tia sáng trong mắt anh và sự háo hức muốn cô tiếp tục nói chuyện về của cô ấy "cô ấy nói thực xin lỗi, cô ấy sẽ không làm phiền anh nữa!" Cô biết nói ra lời này Diệp Cẩn Ngôn sẽ rất đau lòng, nhưng cô hy vọng đau dài chi bằng đau ngắn sẽ tốt hơn, cho nên rằng anh ấy có thể thoát khỏi những phiền phức này càng sớm càng tốt, anh chăm sóc cơ thể của mình thật tốt. “Bác sĩ nói anh phải nghỉ ngơi ít nhất ba tháng, anh không thể để xảy ra chuyện gì nữa!” Đới Khiêm quyết định dùng sự im lặng của cô để anh quý trọng bản thân mình, chăm sóc cơ thể thật tốt, nếu sức khỏe không còn nữa, anh ấy sẽ chẳng thể làm gì nữa!

Không ngờ, Diệp Cẩn Ngôn nhắm chặt mắt lại, vẻ mặt lộ ra vẻ thống khổ, anh không muốn cô ấy nhìn thấy sự hớ hênh này nên quay mặt đi, ngực trái bắt đầu co giật, đau nhức.

"Em biết anh đang buồn, nhưng Tạ gia không thể đi được nữa, anh phải hồi phục càng sớm càng tốt !" Anh không đáp lại sự quan tâm của Đới Khiêm, trong đầu anh tràn ngập lời nói rằng Chu Tỏa Tỏa sẽ không làm phiền anh nữa. Cô ấy định làm gì? Cô lúc đầu tùy tiện kết hôn để trốn tránh anh như vậy sao? Bây giờ cô ấy lại chạy trốn vì sức khỏe của anh sao? Anh luôn cảm thấy mình ích kỷ nên âm thầm bảo vệ cô theo cách tốt nhất mà anh nghĩ. Giờ đaay anh cảm thấy cô còn ích kỷ hơn cả anh nữa, anh sẽ không bao giờ có tin tức gì về cô nữa. Thế giới rộng lớn như vậy, nếu cô thật sự trốn đi, anh sợ mình thật sự không thể tìm được cô.

Còn tiệm sách? Còn tiệm sách thì phải làm sao? Anh kìm lại những câu hỏi của mình, hy vọng rằng sau khi Phạm Kim Cang quay lại để nhận được câu trả lời từ anh ấy. Đới Khiêm thấy anh phớt lờ mình, cô đỏ mắt đi ra bên ngoài ban công.

Chu Tỏa Tỏa tuyệt vọng đi đến tiệm sách, chạy khắp nơi để làm cái này cái kia như muốn trút bỏ nỗi đau buồn, cho đến khi mọi người tan làm, cô toàn thân phủ đầy bụi ngồi trong bóng tối. Lời nói của Đới Khiêm vẫn văng vẳng bên tai cô, cô ấy nói đúng, cô không thể tùy hứng hưởng thụ lòng tốt của anh nữa, nhất là với tình trạng sức khỏe hiện của anh, cô cũng nên nghĩ cho anh, ít nhất hãy để anh được bình phục.

Tưởng Nam Tôn giật mình khi nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa, và trông như thể cô ấy đã phải chịu trận đả kích rất lớn. “Sao vậy, Tỏa Tỏa?” Cô lo lắng hỏi cô ấy, cô ấy cứ lắc đầu không nói gì.
Cô ấy đi thay quần áo rồi đi vào phòng tắm, Tiểu Tỏa cũng bắt đầu quấy khóc chắc là vì đói. Nam Tôn vội vàng lấy sữa mẹ đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh ra, hâm nóng cho cô bé uống, con bé cũng đã ngừng khóc.
“Tỏa Tỏa, cậu không sao chứ?” Cô lo lắng gõ cửa, bên trong chỉ vọng lại  “Không sao” rồi lại không có âm thanh nào. Trong lúc dỗ dành Tiểu Tỏa, bà nội hỏi cô: “Tỏa Tỏa bị sao vậy?” Cô chỉ lắc đầu nói không sao, có lẽ là do áp lực trang trí tiệm sách.

Chu Tỏa Tỏa lại đi ra, như không có chuyện gì, trước tiên cô đến xem Tiểu Tỏa đang ngủ, sau đó quay lại phòng ngủ của cô và Tưởng Nam Tôn, nằm xuống và chuẩn bị ngủ.

"Tỏa Tỏa, tại sao cậu không nói cho mình biết chuyện gì đã xảy ra?" Nam Tôn kéo cô lại, không cho cô ấy ngủ, cô muốn biết chuyện gì đã xảy ra, dù thế nào đi nữa thì cô cũng lo lắng cho cô ấy.

“Đã muộn rồi, mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm!” Cô kéo chăn quay lưng lại.

"Có liên quan tới Diệp Cẩn Ngôn sao?"

“……”

"Nghe nói anh ấy lại nhập viện, tình trạng không tốt sao?"

"Nam Tôn, cậu có thể đừng hỏi nữa được không? Để cho mình yên một lát!" Giọng cô cao hơn một chút, nghẹn ngào nức nở.

Ngày hôm sau, Phạm Kim Cang là người duy nhất ở trong phòng, Diệp Cẩn Ngôn hỏi anh ấy: "Hôm qua Tỏa Tỏa có đến đây không?"

"Có !" Phạm Kim Cang thành thật trả lời.

"Có phải các người đã nói gì không?"

“Không có gì!” Anh trả lời nửa thật.

“Các người thực sự không nói gì sao?”

"Đúng vậy!"

"Vậy hãy đến tiệm sách của cô ấy và xem cô ấy có cần chuẩn bị gì nữa không!"

Phạm Kim Cang ngồi không có ý định nhúc nhích, Diệp Cẩn Ngôn cao giọng nói: “Lời nói của tôi bây giờ không có tác dụng sao?”

"Anh có chăm sóc bản thân thật tốt được không?" Giọng nói của Phạm Kim Cang lớn hơn một chút. "Anh không thể ích kỷ một chút đừng quan tâm đến Tạ gia nữa, dù anh có làm gì thì bọn họ có ai quan tâm đến anh không? Trong mắt họ, anh chỉ là một kẻ ngốc đi đến đó gánh vác lấy mớ hỗn độn vì một người phụ nữ, như vậy có đáng không?

Diệp Cẩn Ngôn nhắm mắt lại, mang theo một tia cam chịu cùng tuyệt vọng "Ngươi không xem nổi phải không? Xem không nổi thì quên đi..."

Phạm Kim Cang quay đi và lau những giọt nước mắt trên khóe mắt, dường như mọi rắc rối bắt đầu khi anh ấy quyết định tiếp quản Tạ gia. Anh ấy hi vọng anh vẫn là một Diệp Cẩn Ngôn đặt lợi ích lên hàng đầu, chứ không phải là Diệp Cẩn Ngôn làm việc cảm tính như bây giờ.

Trong mấy ngày này, hai người lần lượt trông chừng anh ấy, như cố tình ngăn cản anh liên lạc với người khác, điện thoại di động của anh cũng biến mất. Diệp Cẩn Ngôn tức giận ném từng thứ một xuống đất, anh cảm thấy mình sắp bị lên mốc, có thể anh không bao giờ có thể nhìn thấy cô ấy được nữa!

“Hôm nay là ngày mấy?” Diệp Cẩn Ngôn không ăn cơm mà ra lệnh cho Phạm Kim Cang : “Nói cho tôi!”

"ngày hai mười bảy!"

Thư quán Thanh Điểu sẽ mở cửa sau ba ngày nữa, Diệp Cẩn Ngôn muốn đi xem thử. Anh ấy thậm chí còn bắt đầu trách Chu Tỏa Tỏa tại sao sắp đến ngày khai trương mà tại sao cô ấy không mời anh đến, anh cũng là cổ đông sao lại không được đến tham dự lễ khai trương? Những việc này phải làm trước ít nhất một tuần, hiện tại chỉ còn lại mấy ngày.

Bên kia, Chu Tỏa Tỏa thực sự đang bận rộn chuẩn bị thư quán, quán chỉ thuê một nhân viên pha chế, cô vừa là chủ vừa là người phục vụ bán thời gian nên vô cùng bận rộn. Cô kiểm tra từng thư mời cho các vị khách được mời trong ngày khai trương, lẽ ra cô nên mời họ từ vài ngày trước, nhưng vì bận viết thư và những việc khác nên cô quên mất nên đang lên kế hoạch để gửi chúng đi càng sớm càng tốt trong ngày hôm nay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com