Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32. Thực hiện ước mơ của anh

Diệp Cẩn Ngôn giống như đang bị quản thúc tại gia,  ngoại trừ bác sĩ thì một tuần nay anh không gặp được ai. Tạ Gia Nhân đến hai lần đều bị từ chối gặp mặt. Lần đầu tiên thì không sao, nhưng lần thứ hai thái độ của bà ta rõ ràng là khó chịu, rằng sau đó bà ấy đã nói với mọi người rằng Diệp Cẩn Ngôn đã không giữ lời

Đại diện của các nhà đầu tư đã đến đây hai lần, Phạm Kim Cang đều khéo léo từ chối họ.  Anh ấy nói rằng mình không tự ý đưa ra bất kỳ quyết định nếu như không phải Diệp Cẩn Ngôn cho phép, anh ấy chỉ nói rằng anh ấy sẽ liên lạc với mọi người sau khi bình phục. Những người đại diện không còn cách nào khác là phải rời đi, thỏa thuận đã có hiệu lực. Mặc dù phía Tạ gia có ý kiến ​​​rất dữ dội nhưng họ vẫn lựa chọn tin tưởng vào Diệp Cẩn Ngôm.

"Tôi sắp bị mốc rồi. Cậu định giữ tôi ở đây bao lâu?" Diệp Cẩn Ngôn mặc áo bệnh nhân đi vòng quanh phòng, trừng mắt nhìn Phạm Kim Cang và nói: "Phạm Kim Cang anh bây giờ càng ngày càng to gan rồi, cậu có tin tôi sẽ chỉnh đốn cậu không tìm được hướng bắc không?

Phạm Kim Cang vẻ mặt ngoan cố: "Không tìm được đông nam, tây bắc cũng không sao, chỉ cần anh có thể mau chóng bình phục là được!"

"Ngươi cố gắng một tuần không đi đâu thử xem!" Diệp Cẩn Ngôn giận dữ mắng anh ấy "Hiện tại ngươi rất có bản lĩnh, có Đới Khiêm chống lưng phải không? Ngươi thật dũng cảm! Đừng tưởng rằng ta không dám gì cô ấy! Bất cứ ai chọc giận ta, đừng trách ta trở mặt không nhìn người!" Nguyên nhân chính khiến anh ấy điên cuồng như vậy, ngoài việc mấy ngày nay không thể đi đâu, nguyên nhân chính là do không có tin tức gì của Tỏa Tỏa. "Đưa điện thoại cho tôi!"

"KHÔNG!"

"Anh lại dâm nói với tôi không đưa à?"

"..." Phạm Kim Cang cúi đầu, không dám nói lời nào, cũng không có động tác gì.

“Đưa cho tôi!” Anh đưa tay ra yêu cầu: “Nếu anh không đưa, từ hôm nay tôi sẽ không ăn gì!”

"Diệp tổng..."

"Cậu gọi cho Đới Khiêm, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy!"

Phạm Kim Cang không còn cách nào khác đành gọi điện thoại cho Đới Khiêm, anh ấy phấn khích như thể lấy được thứ gì đó khiến anh ấy vui mừng: “Đới Khiêm, sao bây giờ em lại thế này? Em và Phạm Kim Cang đang định quản thúc anh ở đây ba tháng à?"

"Vì sức khỏe của anh, xin hãy kiên nhẫn!" Đới Khiêm  vẫn đang bận nghe báo cáo kế hoạch của Vương Vĩnh Chính và Vivian. Cô đứng dậy và đi đến cửa sổ nói chuyện với anh.

"Tôi đã nói với Phạm Kim Cang, nếu không đưa điện thoại cho tôi, từ hôm nay tôi sẽ không ăn, tôi sẽ tuyệt thực!"

Đới Khiêm không nhịn được cười khi nghe giọng điệu của anh, nói vào điện thoại như đang dỗ dành một đứa trẻ: "Được rồi, em sẽ nói với Phạm Kim Cang, anh phải hứa với em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt!"

Phạm Kim Cang cúp điện thoại và đi lấy điện thoại di động. Anh nóng lòng mở tin nhắn. WeChat nhưng không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào là của Chu Tỏa Tỏa, anh thở dài tuyệt vọng, liếc nhìn ngày tháng rồi nhìn ngơ ngác ra ngoài cửa sổ.

Mười giờ sáng hôm sau, thư quán Thanh Điểu chính thức khai trương, Chu Tỏa Tỏa đang bận rộn tiếp đón mộ người, rất nhiều bạm bè đến ủng hộ cô. Tưởng Nam Tôn và Vương Vĩnh Chính cũng mang lẳng hoa đến từ sáng sớm,  tình cờ hôm nay ngày đầu tiên sau kỳ nghỉ lễ dài nên có rất nhiều khách đến tham quan.

Diệp Cẩn Ngôn ngồi trong sân với vẻ mặt buồn bã, anh cảm thấy buồn vì không thể đến khai trương thư quán của Chu Tỏa Tỏa, anh thương lượng với Phạm Kim Cang bên cạnh. "Tôi sẽ cực điều trị, đưa tôi đi đến đó xem được không..."

Phạm Kim Cang nhịn không được, sợ chỗ đó vượt quá tầm kiểm soát, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục của anh ấy. Anh cúi đầu, hồi lâu không nói gì.

“Tôi sẽ chỉ nhìn từ xa thôi, được chứ?”

“……”

"Giữa cậu và Đới Khiêm xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao cậu không để tôi liên lạc với Chu Tỏa Tỏa?"

“Không phải tôi, là… Đới Khiêm.” Phạm Kim Cang nói: “Cô ấy nói…”

"Cô ấy đã nói gì?"

"Không có gì, tôi chỉ mong anh có thể điều dưỡng bản thân thật tốt!"

"Đưa tôi đến đó, đây là ước mơ mà Tỏa Tỏa giúp tôi thực hiện, tôi có phải nên đi xem không?"

Một giờ sau, một chiếc ô tô màu đen đậu bên đường trước cổng thư quán Thanh Điểu. Diệp Cẩn Ngôn nhìn khách ra vào cửa như thể anh là người ngoài, bốn chữ phát sáng cỡ vừa "Thư quán Thanh Điểu" ở phía trên cánh cửa của tầng một chắc chắn sẽ rất đẹp vào ban đêm. Bên trong nó sẽ trông như thế nào? Anh tưởng tượng liệu bản thảo của mình có được trang trí giống hệt vậy hay không...

Phạm Kim Cang nhìn thấy sự thất vọng hiện rõ giữa hai lông mày của anh qua gương chiếu hậu, anh không hiểu lắm về quyết định của Đới Khiêm. “Tôi gửi một lẵng hoa đến cho Chu Tỏa Tỏa , đứng tên anh, còn gói một phong bì màu đỏ…” Anh ấy nói lời này, có lẽ là vì không muốn khiến anh ấy cảm thấy hối hận.

"Tốt..." Giọng điệu của anh vô cùng thất vọng. Kể từ sau vụ tai nạn xe, anh dường như không còn giấu diếm sự quan tâm của mình dành cho Tỏa Tỏa nữa, thay vì nói là quan tâm, Phạm Kim Cang lại cảm thấy giải thích bằng từ " yêu" là đúng nhất.

Tuy không nói gì nhưng bàn tay đặt lên cửa xe và thân hình hơi hướng về phía trước bộc lộ sự tò mò vô hạn của anh đối với thư quán. Phạm Kim Cang hạ mi mắt, buồn bực nói: "Hay là... Anh đi vào nhìn thử xem?" Anh ấy nhẹ giọng nói, trong  xe yên tĩnh đến mức, dường như có thể nghe được tiếng lòng của anh ấy.

Diệp Cẩn Ngôn liếc nhìn anh ấy, đặt tay lên tay nắm cửa xe “Tôi chỉ nhìn qua thôi, sẽ không lâu đâu…” Anh nói xong liền mở cửa xe trước khi Phạm Kim Cang kịp phản ứng. Chắc do cơ thể còn yếu và dạo này cũng ít ra ngoài nên bước đầu tiên xuống xe chưa đặt vững chân nên xém chút vấp ngã. Phạm Kim Cang nhìn thấy điều này nên đã theo sát.

Trên kệ giới thiệu trước cửa thư quán, có ba cuốn sách mà Diệp Cẩn Ngôn từng đưa cho Chu Tỏa Tỏa được đặt theo thứ tự từ trái sang phải, bên cạnh có một tấm thẻ nhỏ: "Được đề xuất bởi quản lý cửa hàng." Anh nhìn chúng rồi mỉm cười, đưa tay vuốt ve chúng từ trái sang phải. Có khá nhiều người đến đây, và nhiều người đang nhỏ giọng thảo luận xem liệu ba cuốn sách đó có liên quan đến nhau hay không.

Thư quán có hướng Bắc Nam nằm ở cuối phía Tây của phố thương mại nên các bức tường kính của thư quán được sử dụng để thiết kế cảnh quan ở phía Nam còn phía Tây để mọi người có thể ngồi trước cửa sổ ngắm dòng người qua lại, phía tây còn có thêm một chiếc ghế sofa mềm mại, nép mình vào bên trong có thể được ngắm hoàng hôn vô tận, cảnh sắc càng thêm quyến rũ.

Một cầu thang xoắn ốc được thiết kế ở trung tâm của toàn bộ thư quán, phía trên là "chiếc đèn như có văn tự rơi chữ xuống " mà anh đã đề cập trước đó để nói lên các văn tự do Thương Hiệt tạo ra. Tầng một đã đầy khách, chủ yếu là giới trẻ, Diệp Cẩn Ngôn đi theo cầu thang lên tầng hai, trông giống hệt như những gì anh thiết kế. Những dải ánh sáng màu vàng ấm áp xếp dọc theo các giá sách từ trên xuống dưới, sau đó xuyên qua cánh cửa hình vòm để di chuyển giữa các giá sách, có một cảm giác thiêng liêng khó tả. Giá sách màu gỗ do Chu Tỏa Tỏa gợi ý và kết hợp hoàn hảo với ánh sáng.

"Diệp tổng..." Một giọng nói từ phía sau thu hút sự chú ý của anh. Diệp Cẩn Ngôn quay lại nhìn thấy Chu Tỏa Tỏa, hôm nay cô đang trang điểm nhẹ, với vẻ mặt bình tĩnh. "Em rất vui vì anh có thể đến!" Cô thật sự không ngờ anh sẽ đến, từ khi nói chuyện với Đới Khiêm, cô rất hiểu chuyện, cố gắng không gây phiền phức cho anh. “Anh thấy khỏe hơn chưa?” Cô mỉm cười với một người mà không bao giờ có thể nổi ân tình. Cảm xúc không thể che giấu đã làm nổi bật nụ cười trên khuôn mặt anh. Cô tự động viên mình trong lòng đừng rơi nước mắt, đừng làm anh lo lắng.

"Tốt hơn nhiều..." Anh mím môi và gật đầu. Giọng anh rất nhẹ, nhưng đó là giọng cô có thể nhận ra ngay trong số tất cả các giọng nói "Làm tốt lắm!"

“Cám ơn!” Cô mỉm cười cảm ơn, cô muốn cúi đầu tạ ơn, nhưng mắt cô đã đau nhức.

“Cái này…” Anh ấy nhìn quanh khách hàng trong cửa hàng và nói “Tốt quá!”

"Anh có thích nó không?"

“Anh thích!” Anh gật đầu, vẫn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô bé trước mặt “Có bận rộn quá không?”

“Vẫn ổn, có nhân viên pha chế và nhân viên bán hàng, tạm thời như vậy là đủ rồi.”

"Vậy thì tốt!"

Người lớn không cần phải biết nhau mới có thể hiểu được, chỉ cần nhìn anh ấy hoặc nghĩ về anh ấy, bạn sẽ biết mình nên nói gì tiếp theo, làm việc gì đều tóm gọn trong ba chữ “ Tốt cho anh”.

"Anh có rảnh rỗi hãy thường xuyên tới đây!" Chu Tỏa Tỏa hơi ngẩng đầu cười nói với anh. Lúc này, tất cả những gì cô muốn là nhìn anh thật gần như thế này, nếu sau này không có chuyện gì xảy ra, có lẽ cô đã âm thầm bảo vệ anh…

*** Dạo này sốp hơi bận, nhưng dù có trễ thì sốp vẫn sẽ up chap ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com