Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

35. Như bị kẹt giữa bởi tình yêu và lý trí

Chu Tỏa Tỏa trên đường trở về đã đưa ra quyết định, nhưng cô cần có người hỗ trợ và củng cố quyết định này. Cô hy vọng đêm sẽ đến sớm, cô muốn nói chuyện này với Nam Tôn, hy vọng cô ấy có thể ủng hộ cô 100%!

Cô cố ý từ thư quán về sớm, Nam Tôn cũng mở cửa bước vào với vẻ mặt mệt mỏi như thường lệ, nói “Mình về rồi.” Cô ôm lấy Tiểu Tỏa, chờ đợi chào hỏi: "Mau rửa tay rồi ăn cơm đi, bà nội làm mì rồi!"

Nam Tôn mỉm cười đáp lại và đi rửa tay, nhưng Chu Tỏa Tỏa nhận thấy sự khác biệt trên khuôn mặt cô ấy, có lẽ cô ấy đã quá mệt mỏi vì làm việc, cô giữ những câu hỏi muốn hỏi cô ấy trong lòng cho đến khi đi ngủ.

"Nam Tôn..."

"Hửm?"

“Mình có chuyện muốn hỏi ý kiến ​​của cậu…”

"Cái gì?"

"Mình muốn ở bên cạnh Diệp Cẩn Ngôn để chăm sóc anh ấy." Nam Tôn nghe thấy điều này, đôi mắt nhắm nghiền của cô ấy đột nhiên mở ra trong bóng tối " Nam Tôn, bây giờ anh ấy đã như thế này, nhưng anh ấy vẫn muốn đến Tạ gia bì mình, mình không thể chịu nổi. Nếu sau này anh ấy phải sống chung với những căn bệnh đó cả đời, mình sẵn sàng chăm sóc anh ấy. Trước khi cưới cưới Tạ Hoành Tổ, mình đã quá để ý câu trả lời, mình nghĩ rằng khi nghe thấy anh ấy nói rằng anh ấy thích mình yêu mình, thì mới là anh ấy thực sự thích mình. Thực ra, tình yêu của anh ấy đều được thể hiện ở mọi điều anh ấy làm cho mình, có lẽ một số người không giỏi nói lời yêu thương nên mình muốn thử, nếu bây giờ anh ấy không để ý chuyện của mình...mình vẫn sẽ yêu anh ấy như trước!

Nam Tôn hồi lâu không lên tiếng, cũng không biết nên nói cái gì, cô mâu thuẫn giữa một bên là dì, một bên là bạn thân, nếu ủng hộ ai, người còn lại đều sẽ thất vọng.

"Nam Tôn, cậu có nghe không?"

"Ừm... mình đang nghe đây." Nam Tôn hít sâu một hơi, nhìn lên trần nhà trong bóng tối, "Tỏa Tỏa, có lẽ mình không thể cho cậu lời khuyên. Cậu biết đấy, bà ấy là dì út của mình... Nếu như giống như trước đây, dì út không nói với mình điều này, mọi chuyện chỉ là trò đùa giữa mình và cậu, nhưng dì út đã nói với mình như vậy, mình thực sự không thể ủng hộ bất kỳ ai trong số hai người. Mình ủng hộ dì ấy theo đuổi cậu sẽ thất vọng, nếu mình ủng hộ cậu, dì ấy cũng sẽ thất vọng." Nam Tôn nói đến đây, nước mắt chảy xuống "Đôi khi mình thấy hận Diệp Cẩn Ngôn vì hiện tại làm cho cậu và dì của mình đau khổ như vậy..."

Chu Tỏa Tỏa nghiêng người, vùi mặt vào cổ Nam Tôn, khe khẽ nức nở: "Nam Tôn, thực xin lỗi..."

"Xin lỗi mình cái gì? Liên quan gì đến cậu!" Nam Tôn vỗ vỗ cánh tay của cô an ủi, "Tỏa Tỏa, lần này mình thật sự không có biện pháp nào cho cậu..."

Diệp Cẩn Ngôn đồng ý để các nhà đầu tư tiếp tục đến chỗ Tạ gia, điều này khiến Tạ Gia Nhân vô cùng phấn khích. Bà ta đến viện dưỡng điều dưỡng và tuyên bố rằng dù thế nào đi nữa bà ta cũng muốn gặp anh, đầu tiên là xin lỗi và thứ hai là cảm ơn anh.

Có người bước vào phòng, phá vỡ sự yên tĩnh vốn có, giọng nói mỏng manh của bà ta nghe như tiếng ồn ào, anh không thích lắm. "Diệp tổng, hiện tại sức khỏe của anh thế nào rồi?" Bà ta đặt món quà nặng nề trên tay xuống rồi ngồi xuống ghế sofa cạnh anh.

"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là bác sĩ không cho tôi xuất viện!" Giọng điệu của anh rất bình tĩnh, như thể thật sự là như vậy.

“Tôi nghĩ chúng ta vẫn phải nghe lời bác sĩ” Tạ Gia Nhân nói “Sao anh không làm việc ở đây, tôi nhờ người khác mang đến cho anh bất kỳ thông tin nào anh cần.”

Anh gật đầu: “Đó là ý kiến ​​hay, tôi sẽ cân nhắc!”

Toàn bộ cuộc trò chuyện xoay quanh cách thực hiện công việc và trên thực tế có rất ít lời bày tỏ sự quan tâm thực sự đến sức khỏe của anh. Một giờ sau, Tạ Gia Nhân hài lòng trở về nhà, trước khi rời đi, bà không quên nói về con trai mình: “Diệp tổng, xin anh yên tâm, tôi nhất định sẽ kêu đứa con trai vô dụng của mình, để nó theo anh làm việc chăm chỉ! "

Diệp Cẩn Ngôn nhìn thấy có người rời đi, khóe miệng thả lỏng ra "Tiểu Phạm, đến văn phòng làm ơn mang theo tất cả tư liệu đến, tôi ở đây xem xét trước, ngoài ra, về mảng bất động sản vẫn sẽ thu hẹp  theo kế hoạch trước đó, số tiền đầu tư hiện tại có hạn nên phải bỏ xe để cứu  tướng!"

Khi trong phòng không có ai, anh mới có thể im lặng một lúc, nghĩ đến Đới Khiêm và Chu Tỏa Tỏa, tự hỏi họ có ổn không. Đới Khiêm nói với anh rằng cô muốn rời Tinh Ngôn nhưng anh không cố gắng giữ cô ở lại nữa. Qua điện thoại, lần đầu tiên anh nghe thấy cô ấy khóc, cô ấy nói rằng anh đã xử lý vấn đề không tốt, anh không thể đưa ra lời giải thích nào và cảm thấy rằng bất cứ lời nào anh nói ra nữa đều sẽ khiến cô ấy tổn thương trầm trọng...

Chu Tỏa Tỏa không nhận được sự ủng hộ của bạn thân nên chần chừ ở lại thư quán. Cô vốn định đi tìm Diệp Cẩn Ngôn, nhưng lời nói của Nam Tôn khiến cô cảm thấy mình quá ích kỷ. Cô có thể vào được Tinh Ngôn vì cô được hưởng sự ưu ái từ Nam Tôn và dì út, điều này thực sự không công bằng với dì ấy.

Việc kinh doanh ở thư quán cũng không mấy khả quan nhưng lại có rất nhiều bạn trẻ đến đây uống cà phê. Tiểu Lâm, nhân viên pha chế tại thư quadn, cho biết tốt nhất nên mở rộng một số hoạt động và tổ chức tại thư quán vào cuối tuần hoặc trong tuần. Đây cũng là một cách để tăng doanh thu, nếu như bình thường, Chu Tỏa Tỏa nhất định sẽ tranh thủ cơ hội, nhưng hiện tại cô lại có chút lơ đãng.

"Tỏa Tỏa, chị sao vậy?" Tiểu Lâm bước ra khỏi nơi làm việc, anh ta là một chàng trai cao ráo, có chòm râu dê và có chút khí chất văn chương. "Gần đây tinh thần của chị có vẻ không được tốt, không khỏe à?” Cô ắc đầu, mỉm cười đứng dậy thu dọn tách cà phê đã hết trên ghế cạnh cửa sổ.

Tạ Hoành Tổ buổi tối vui vẻ gọi điện: "Tỏa Tỏa cảm ơn em, Diệp tổng đã hứa sẽ quay lại giúp đỡ Tạ gia!"

Cô không thể đồng cảm với anh, không thể cảm nhận được sự phấn khích và vui mừng của anh, cô còn đang bị kẹt trong những vướng mắc và do dự của chính mình, không thể trốn chạy.

Giọng điệu bên kia đột nhiên thay đổi "Tỏa Tỏa, anh muốn cảm ơn em, vì em mà Diệp tổng mới đến giúp đỡ Tạ gia nên anh không bị mẹ ép phải hẹn hò với Triệu Mã Lâm!" Anh ta dường như muốn giữ khoảnh cách với Triệu Mã Lâm "Tỏa Tỏa, ba năm thôi anh đã nói lúc đó là ba năm chính là ba năm, anh nhất định sẽ nỗ lực!"

Cô không có hứng thú với những lời này, cô nói dối rằng có người đến thư quán, rồi vội vàng cúp điện thoại. Lúc nãy đã là mười giờ tối, thư quán Thanh Điểu sáng đèn có một bầu không khí đặc biệt và ấm áp. Diệp Cẩn Ngôn đang trốn trong chiếc xe đang đậu bên đường, ít nhất bây giờ anh được ra ngoài dễ dàng hơn trước.

Điện thoại di động của Chu Tỏa Tỏa trên bàn reo lên, cô nhìn ID người gọi và do dự nửa phút, cô không trả lời, cho đến khi cuộc gọi gần như bị ngắt.

"Diệp tổng!"

Cô vẫn lịch sự như vậy, Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh nhớ lại cô từng gọi điện chỉ trích anh.
Diệp Cẩn Ngôn đã hoàn toàn tỉnh táo lại. “Em nghỉ làm chưa?” Anh hỏi khi nhìn cô đang đứng ở cửa.

"Tan làm rồi, em đang chơi với Tiểu Tỏa ở tầng dưới, thư quán còn có Tiểu Lâm và Tiểu Phúc nên em cũng không cần lo lắng gì cả."

“Gần đây công việc kinh doanh thế nào?”

"Tốt chứ, tốt hơn dự kiến, em cảm thấy cuối tháng có thể sẽ tốt hơn nhiều, trong vòng vài tháng chúng ta sẽ có lãi."

"Thật sao?" Anh nói, nhìn quán trống trải chỉ có vài bàn khách "Anh quyết định đến Tạ gia, em không cần phải đặt gánh nặng tâm lý lên người mình, chỉ cần làm theo ý mình và sống thật tốt, hãy vui vẻ và hạnh phúc như trước đây, được chứ?

Chu Tỏa Tỏa tiến thêm vài bước, càng xa thư quán càng tốt, cô lau khóe mắt và mỉm cười vui vẻ "Em rất hạnh phúc, bây giờ em có thể vừa kiếm tiền vừa chăm sóc Tiểu Tỏa...thật tốt!”

"Tốt!" Anh nhìn cô hồi lâu, mím môi gật đầu "Vậy em chơi cùng Tiểu Tỏa đi, hôm khác anh đến thăm em!"

"Được, anh phải tự chăm sóc bản thân mình nhé!" Chu Tỏa Tỏa muốn nói ra những lời trong lòng nhưng mãi không thể nói ra khỏi miệng.

Trong điện thoại im lặng, cả hai đều đợi đối phương cúp máy, nhưng cả hai đều không cúp máy. "Diệp tổng" Chu Tỏa Tỏa đột nhiên nói "Dì... thực sự yêu cầu em rời đi à?"

"Ừm..." Anh gật đầu.

"Em xin lỗi, tất cả là do em!"

"Đây không phải việc của em, em không cần phải tự trách mình!" Anh an ủi cô "Là vấn đề của anh, cô ấy còn nói anh chỉ là một nhà kinh doanh trục lợi, haha..."

"Dù thế nào đi nữa, em vẫn cảm thấy rất có lỗi với anh và với dì út!"

"Hừm, cho dù có người nên bị kết tội, cũng không tới lượt em phải gánh chịu trách nhiệm!" Anh không muốn nói ra lời này, tuy rằng biết mình có tội với Đới Khiêm, nhưng giờ phút này anh vẫn muốn ích kỷ mà nói chuyện với cô ấy về chuyện của nhau.

"Tỏa Tỏa"

"Hửm?"

"...Muộn lắm rồi, em về sớm nghỉ ngơi đi!" Anh nhìn cô từ xa, sợ nếu nói ra thêm một lời nữa, anh sẽ không nhịn được xuống xe đi về phía cô. Rốt cuộc sự có lỗi với Đới Khiêm đang chiếm thế thượng phong!

Chu Tỏa Tỏa nhìn dòng xe qua lại, cô đang thắc mắc liệu xe của anh có tình cờ đi ngang qua đây và chỉ dừng lại một lúc, chỉ để chào cô không.

*** giải mã tại sao Diệp Cẩn Ngôn lại đặt tên Thanh Điểu cho tiệm sách ***

Thanh Điểu là thần thú được xem như sứ giả của Tây Vương Mẫu.
Trong truyền thống của Trung Quốc thì Thanh Điểu là tượng trưng cho sự may mắn, hạnh phúc, tình yêu nên hình ảnh Thanh Điểu thường được sử dụng trong các dịp đám cưới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com