Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

46. Hóa ra anh luôn đặt cô lên hàng đầu

Buổi chiều Phạm Kim Cang đi đến Tinh Ngôn, A Vĩ thì đi mua nguyên liệu nên Chu Tỏa Tỏa ở lại với anh. "Em có thứ này cho anh!" Cô lấy từ trong túi ra một chiếc hộp "Em xin một lá bùa bình an, em mong sau này anh sẽ được bình an vô sự!" Cô đưa vật trong tay ra trước mặt anh, anh hào hứng gật đầu "Cảm ơn em Tỏa Tỏa !"

“Vậy để em đeo cho anh nhé?” Cô rất vui vẻ.

“Em giúp anh một chút” Anh đưa tay ra, chậm rãi di chuyển đến ban công “Ngồi với anh một lát, trong này anh thấy buồn chán quá!”

Cô mỉm cười rúc vào cạnh anh, đan ngón tay vào ngón tay anh "Làm sao có thể buồn chán được? Ngày mai anh sẽ được ra ngoài, anh có thể đến Tạ gia hoặc là đến chỗ em. Em thậm chí còn nghi ngờ anh không muốn quay lại đây nữa." Cô nói đùa với anh.

"Anh nghĩ không còn vấn đề gì lớn nữa, nhưng họ không cho anh ra ngoài, anh không có nhiều thời gian rãnh rỗi hơn người khác, em không thể  không biết." Anh dùng tay phải nhéo nhẹ chân mình rồi di chuyển "Lỗ hỏng ở Tạ gia lớn hơn anh nghĩ, anh có thể không không lo lắng..."

Chu Tỏa Tỏa nhìn thấy động tác trên tay anh, liền đi tới giúp anh nhào nặn, thả lỏng: "Đừng quá căng thẳng, chỉ cần cố gắng hết sức, làm không tốt cũng không sao."

Anh vuốt ve tay cô, lắc đầu: “Lúc anh nộp đơn từ chức trước mặt ban giám đốc vì em thì đã được bọn họ bàn tán rồi. Vòng tròn lớn như vậy, quả nhiên mọi người đều biết anh đã đồng ý đến Tạ gia, có người ở phía sau coi anh và em như trò vui để xem, đối với tuổi tác của anh, người khác nói gì cũng không quan trọng, tình huống xấu nhất thì anh phải bắt đầu lại từ đầu hoặc rút lui ở ẩn, nhưng em thì khác. Nếu như anh thất bại, người khác sẽ luôn nói về em. Em biết đấy, thế giới này rất thực tế, khi em khốn đốn, em không một xu dính túi thì họ có thể nói bất cứ điều gì họ muốn. Đó là lý do tại sao anh nhất quyết muốn đến Tạ gia dù kết cục có như thế này, nếu anh không đi hoặc nếu anh thất bại, người khác sẽ nói gì về em?

Chu Tỏa Tỏa cau mày, cô thực sự không nghĩ đến những điều này, cô chỉ nghĩ đến việc giữ gìn cơ thể và sức khỏe của anh, nhưng hóa ra anh lại luôn đặt cô lên vih trí đầu tiên, luôn nghĩ cho cô trước. " Ai không nói sau lưng người khác, ai không bị người khác nói sau lưng." Chỉ là đối với anh, anh luôn lo lắng về việc người khác sẽ nghĩ gì nói gì về cô!"

“Em không nghĩ tới chuyện này, em chỉ nghĩ đến sức khỏe của anh…” Cô úp mặt vào lòng anh, nhìn vẻ mặt anh.

Diệp Cẩn Ngôn thở dài, dùng giọng điệu ôn nhu mà chỉ có thể thấy khi anh ở trước mặt cô: "Tỏa Tỏa, em không cần phải suy nghĩ về những vấn đề này, anh sẽ suy xét kỹ lưỡng!"

Cô gật đầu, lại hỏi anh: "Tạ Hoành Tổ có hợp tác với anh không? Em lo lắng tính tình của anh ta..."

Anh ta khịt mũi lạnh lùng “Dù tính tình có nóng nảy đến đâu thì bây giờ cũng phải kiềm chế. Nếu cứ như thế này thì anh ta không bao giờ lớn lên được, cho dù anh có chỉ cho cậu ta cách giữ Tạ gia, thì anh ta vẫn sẽ làm Tạ gia chết trong tay mình!"

"Em sợ anh ta sẽ chọc giận anh... anh sẽ lại cảm thấy khó chịu."

“Anh sẽ chú ý!” Anh dùng tay vuốt ve một bên mặt cô, mỉm cười với cô “Em đừng chạy ra nắng quảng cáo nữa, anh không muốn em vất vả quá!”

Cô đáp: "Em sẽ chú ý, em chỉ không muốn anh nghĩ em dựa dẫm quá nhiều vào anh. Em cũng muốn làm việc chăm chỉ!" Cô thở dài: "Cuộc hôn nhân này cũng đã mang lại cho em rất nhiều cảm hứng trong cuộc sống, không nên chờ người khác mang lại cảm thấy an toàn cho mình, mà nên tự mình phấn đấu. Em cũng hy vọng rằng em có thể sát cánh cùng anh một cách bình đẳng, một cá nhân độc lập."

Tin Phạm Kim Cang tiếp quản Tinh Ngôn khiến các nhà lãnh đạo trong ngành sửng sốt khó tin.

Đường Tâm bình tĩnh lắc đầu: “Bây giờ tôi cũng không hiểu nổi anh ấy…”

"Diệp Cẩn Ngôn à Diệp Cẩn Ngôn, anh cả đời khôn ngoan, nhưng khi về già, anh lại bỏ cơ nghiệp cả đời gây dựng để đến làm đồ gia dụng chỉ vì một chữ tình. Tôi thực sự không thể tin được!"

"Tôi cũng không muốn tin, nhưng đó là sự thật!" Đường Tâm dựa lưng vào ghế nhìn Dương Kha, "Nhưng tôi cảm thấy anh ấy không phải là người không có lý trí. Nếu anh ấy chọn Phạm Kim Cang thì nhất định phải có ý đồ của riêng mình."

Dương Kha cười ranh mãnh: "Sao chúng ta không nhân cơ hội này nuốt lấy Tinh Ngôn nhỉ?"

Ánh mắt Đường Tâm thay đổi, cô trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Công ty chúng ta mới chỉ ở giai đoạn sơ khai, tốt nhất nên vững vàng tiến về phía trước, đặt nền móng tốt, đừng giống như rắn nuốt voi.”

"Ha ha, ta chỉ đùa thôi!" Dương Kha cười lớn rời đi "Có biện pháp nào có thể chiếm đoạt dự án hợp tác mà chúng ta cùng Đới Khiêm đã bàn bạc trước đó không?"

"Hợp đồng đã được ký kết, nhưng chúng ta chỉ có thể lấy danh nghĩa của Tinh Ngôn mà thôi!" Đường Tâm đột nhiên cảm thấy Dương Kha có chút tham lam và tàn nhẫn. Mới tháng trước hắn còn đến thăm Diệp Cẩn Ngôn mà hôm nay...không khỏi khiến người ta đau lòng!

"Vậy thì nghĩ cách làm cho khó coi nó đi..." Dương Kha nói như đùa, xua tay đi ra ngoài, nụ cười trên mặt lập tức hạ xuống. Hắn tựa hồ có chút ám ảnh về việc muốn đánh bại Diệp Cẩn Ngôn, hắn chán ghét cảm giác này, trước đây hắn bị dắt mũi, và đây có thể là cơ hội tốt nhất để trả thù.

Diệp Cẩn Ngôn cũng đoán trước được nên đã cảnh báo với Phạm Kim Cang về vấn đề này, khi Đới Khiêm rời đi, dự án duy nhất khiến anh lo lắng là dự án làm chung với Dương Kha. Bây giờ đã bước vào phần cơ bản, anh phải để mắt đến tiến độ, không thể có tai nạn trong giai đoạn này. Loại dự án hợp tác này hoặc cả hai đều cùng lợi hoặc cùng chịu thiệt hại. Nếu làm tốt thì ai cũng thắng, nhưng nếu làm không tốt thì danh tiếng sẽ giảm đi rất nhiều. Anh thậm chí còn chủ động giúp Phạm Kim Cang liên lạc với Đường Tâm muốn mời cô đi ăn tối, thứ nhất là để kiểm tra thái độ của đối phương, thứ hai là để lấy lòng cô bằng tình bạn cũ.

"Diệp tổng, tôi thực sự xin lỗi vì đã làm phiền anh. Anh phải lo lắng cho Tạ gia bây giờ còn phải lo cho cả Tinh Ngôn..." Phạm Kim Cang đề cập đến vấn đề này khi hai người đang trên đường đến nhà hàng.

Anh xua tay nói: “Tôi đã bổ nhiệm cậu làm người đại diện cho Tinh Ngôn, khi cần thiết nhất định tôi sẽ giúp cậu, sức lực của tôi có hạn, chỉ có thể lo liệu một số việc, những chuyện tôi không lo được thì phải nhờ cậu quan tâm nhiều hơn nữa!”

Tại một nhà hàng cách Tư Nam hai mươi phút lái xe, Đường Tâm đã đến trước khi nhận được cuộc gọi, cô đại khái đoán được ý định của Diệp Cẩn Ngôn, nghĩ lại tình bạn lâu năm của mình, chỉ là họ khác nhau về lý tưởng trong công việc không đến mức không đến già cũng không gặp lại.

"Diệp tổng" cô hỏi khi thấy cánh cửa được mở ra còn Diệp Cẩn Ngôn khập khiễng bước vào "Chân anh bị sao vậy?"

"Không có gì, lúc tôi đi bộ bị bong gân mắt cá chân." Anh ngồi sang một bên và đặc biệt yêu cầu Phạm Kim Cang ngồi ở bên cạnh cô ấy. "Lúc trước cô đến thăm tôi, Tiểu Phạn có nói lại với tôi chuyện đó, khi nói cậu ấy còn xúc động hơn tôi. Anh ấy liếc nhìn Phạm Kim Cang và nói: “Cậu ấy chính là loại người miệng cứng lòng mềm như vậy, cậu ấy quen đi theo tôi và luôn bảo vệ tôi.”

Đường Tâm và Phạm Kim Cang nhìn nhau với ánh mắt bình tĩnh và thăm dò của những người trưởng thành.

"Diệp tổng nói hơi quá rồi, nhưng cô có thể đến,  tôi thực sự nghĩ rằng trước đây mình đã quá hẹp hòi!" Phạm Kim Cang chủ động cầm ly rượu lên, "Tôi sẽ tự trừng phạt mình một ly, cô cứ tùy ý!”

Diệp Cẩn Ngôn đóng vai trò là người hòa giải mặc dù cảm thấy thâb thể không thoải mái lắm. Trong suốt bữa ăn, Đường Tâm rất ngạc nhiên khi hai người không hề đề cập đến dự án mà chỉ ôn lại chuyện xưa. Cô cũng bàng hoàng nhớ lại những năm tháng huy hoàng khi họ sát cánh cùng nhau chiến đấu...

"Cuối cùng rồi tôi cũng đã bước ra khỏi ngành bất động sản. Từ giờ trở đi, việc khuấy động dòng nước lớn này là tùy thuộc vào mọi người rồi. Tôi hy vọng mọi người có thể đạt được thành tích của riêng mình và nhìn thấy mọi người càng ngày càng tốt hơn, tôi không còn gì tiếc nuối nữa.

Trên đường trở về, Phạm Kim Cang hỏi anh tại sao không đề cập đến dự án, anh nói rằng Đường Tâm rất thông minh, cô ấy sẽ biết tôi muốn nói gì trong bữa ăn này.

" Tiểu Phạm, không phải lúc nào tôi cũng có thể tập trung vào Tinh Ngôn, cậu phải đảm nhận trách nhiệm này và làm cho tốt nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com