Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

52. Quay người lại thì là hai thế giới

Khi cả hai lao đến bệnh viện, Diệp Cẩn Ngôn đã tỉnh lại và được đưa vào phòng theo dõi, Tạ Hoành Tổ vẫn đang trông chừng anh ấy, điều này khiến Chu Tỏa Toacar thây ngạc nhiên vì trước đây anh ta đã thể hiện một số cảm xúc cực đoan trước mặt cô.

"Sao em lại đến đây!" Giọng nói của Diệp Cẩn Ngôn rõ ràng yếu ớt hơn bình thường rất nhiều, trong giọng nói lộ ra cảm giác bất lực. Anh lại liếc nhìn Tạ Hoành Tổ bên cạnh, như muốn trách móc: "Cậu đã thông báo cho cô ấy à?"

Tạ Hoành Tổ có lẽ cũng không ngờ rằng Chu Tỏa Tỏa cũng sẽ đi đến đây vẻ mặt lộ ra biểu cảm đầy ngạc nhiên, liếc nhìn Phạm Kim Cang, sau đó nhìn Diệp Cẩn Ngôn trên giường rồi trả lời: “Tôi chỉ gọi cho thư ký Phạm vì tôi không biết tình hình trước đây của của anh……”

"Là tôi đã gọi cho Tỏa Tỏa!" Phạm Kim Cang bước hai bước đến bên giường anh, nhìn các dụng cụ khác nhau xung quanh và các sợi dây gắn trên ngực anh, bất chợt lông mày nhíu lại vì lo lắng.

"Anh sao vậy? Lúc anh rời đi vẫn ổn mà..." Chu Tỏa Tỏa vẫn đứng yên tại chỗ vì có sự hiện diện của Tạ Hoành Tổ, nhưng vừa mở miệng, cô đã nghẹn ngào khóc nức nở, mắt cô đỏ lên tuôn trào những giọt nước mắt.

Diệp Cẩn Ngôn yếu ớt lắc đầu, môi có chút trắng bệch, nhưng máu trên mặt tựa hồ cũng đã khôi phục một chút "Không có gì nghiêm trọng, bác sĩ vừa tới, em yên tâm."

"Vừa rồi bác sĩ có tới..." Tạ Hoành Tổ nói theo để xác nhận, chỉ là bởi vì vừa rồi bác sĩ nói, nên anh ta mới biết tai nạn xe đó nghiêm trọng đến mức nào. Nếu Diệp Cẩn Ngôn đến giúp đỡ Tạ gia chỉ vì Chu Tỏa Tỏa là người trọng tình trọng nghĩa trong lúc nguy nan sẽ không làm kẻ bất nhân như lời thiên hạ đồn đại, thì khi anh và cô đã ly hôn anh ấy có thể không cần tới Tạ gia làm gì nữa. Có lẽ khoảnh khắc bác sĩ mô tả tình trạng bệnh tình của anh ấy mà từ tận đáy lòng Tạ Hoành Tổ cảm thấy khoan dung hơn một chút đối với m Diệp Cẩn Ngôn, cho dù anh ấy có tính toán gì khác đi nữa thì ít nhất người được hưởng lợi cuối cùng vẫn là Tạ thị, an nguy của công ty là thứ mà mẹ anh ta luôn lo lắng mặc dù đã được giải quyết. Chỉ có một điều là Diệp Cẩn Ngôn phải nằm lại tại bệnh viện.

"Không sao, thật sự không sao!" Diệp Cẩn Ngôn cứ nhìn Chu Tỏa Tỏa đứng ở cửa, cô lo lắng nhưng bản thân không dám bước tới, điều này khiến cho lòng người dâng lên cảm giác vô cùng xót xa.

"Hoành Tổ, cậu đi mua chút đồ ăn đi, tôi có chút đói."

"Ồ, được rồi!" Tạ Hoành Tổ mất một lúc mới nhận ra hai người còn chưa ăn cơm, anh ta cầm điện thoại di động đi ra ngoài, khi đi ngang qua Chu Tỏa Tỏa, anh ta nhìn thấy những giọt nước mắt trên khóe mi cô, còn có đôi mắt đỏ hoe. Trong lòng anh ta thấy rất chịu nhưng vậy thì đã sao...

Trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người, Chu Tỏa Tỏa di chuyển tới bên giường, vừa rồi cô kiềm chế cảm xúc rốt cục không nhịn được nữa nắm lấy tay Diệp Cẩn Ngôn, nước mắt bắt đầu chảy ra, bàn tay anh đã thấm đầy nước mắt nước của cô.

"Đừng khóc, không sao đâu!" Anh gượng cười an ủi hai người "Hai người làm sao vậy? Nếu người khác không biết sẽ cho rằng ta Diệp Cẩn Ngôn sắp không được nên các ngươi đều đến đây." Tạ Hoành Tổ cũng thật là không có kinh nghiệm gì hết, gặp chuyện là không bình tĩnh được.

Phạm Kim Cang tức giận nói với anh ta: "Diệp tổng nói lại nhanh lên bei bei bei, đừng nói xui như thế!"

Chu Tỏa Tỏa thậm chí còn khóc lớn hơn trước, che miệng lại và nói: "Anh không được nói nữa!"

Anh mỉm cười trong tay cô, kéo tay cô xuống, lại an ủi: "Không sao đâu, anh đoán chỉ là hai ngày nay anh mệt quá, uống thuốc không đúng giờ."

“Tôi đi tìm bác sĩ hỏi xem!” Đôi mắt Phạm Kim Cang hơi đỏ lên, quay người trốn đi.

Anh lấy khăn giấy ở bên cạnh ra, cố gắng lau nước mắt cho cô "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Nếu em còn khóc nữa, anh sẽ nghi ngờ những lời mà bác sĩ vừa nói với anh là nói dối đó !"

Chu Tỏa Tỏa nghe những gì anh nói, liền tức giận, ngồi dậy, nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe : "Sau này anh không được phép nói những lời như vậy nữa!"

"Được, được!" Anh giơ tay hứa, nhìn cô hồi lâu, nhẹ nhàng thở dài, nghiêm túc hỏi cô: "Tỏa Tỏa, em thật sự không ngại anh như vậy sao?"

"Em nói lại lần nữa, cho dù anh trở thành thế nào, em cũng không ngại. Sau này nếu anh vẫn hỏi lại như vậy thì em vẫn cho anh câu trả lời như vậy." Giọng điệu của cô nghẹn ngào, nhưng lại có sự nghiêm túc không thể nghi ngờ "Tại sao?" Anh không có chút lòng tin nào ở em à?”

Anh mím môi, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, từ đầu đến cuối ở trước mặt cô, anh đều cảm thấy mình đã vượt qua cô, nếu không nói đến tiền bạc và địa vị. Anh chỉ là một lão già thiên mệnh tri niên xấu xí, đi trên phố có lẽ sẽ không ai thèm nhìn đến lần thứ hai, anh phải lòng cô gái trẻ trung và đầy sức sống như vậy nhưng anh lại cảm thấy bản thân giống như cát bụi trên đất. Trong mối quan hệ này, anh càng thấy hèn mọn...
《 thiên mệnh tri niên ý nói người đàn ông đã 50 tuổi 》

“Đam mê sẽ luôn hao mòn…” Anh nhẹ nhàng thì thầm, sự bất lực đối với năm tháng vô tình, anh không đủ dũng khí để nói lần thứ hai, thực ra anh rất sợ ngày đó.

Một giờ sau, Tạ Hoành Tổ trở lại với một ít đồ ăn dễ tiêu, Diệp Cẩn Ngôn ăn một ít, đêm đến bác sĩ tới truyền nước cho anh, không phải vì mệt mà vì trong thuốc có chứa thành phần có thể khiến anh buồn ngủ. Không lâu sau anh đã anh ngủ thiếp đi.

"Hoành Tổ, cậu đưa Tỏa Tỏa về khách sạn nghỉ ngơi đi, buổi tối tôi ở lại đây canh chừng anh ấy" Phạm Kim Cang liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay. Anh đứng dậy vươn vai vội vàng đi tới mặc bộ đồ anh ấy mặc ban ngày, trong người cảm thấy hơi căng thẳng và khó chịu.

"Tôi sẽ ở lại đây..." Tạ Hoành Tổ và Chu Tỏa Tỏa gần như đồng thanh.

"Hai người đừng giành với tôi, tôi hiểu rõ nhất tình trạng của anh ấy, nếu có chuyện gì xảy ra thì tôi có thể ứng phó kịp thời." Phạm Kim Cang cởi cúc áo vest và nới lỏng cà vạt trên cổ, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Chu Tỏa Tỏa không muốn cứ như vậy rời đi, cô lo lắng cho anh như thế nào. Phạm Kim Cang không biết sao? Làm sao anh có thể kêu cô đi? "Phạm Phạm, em sẽ ở lại với anh"

"Tỏa Tỏa, ngoan ngoãn nghe lời. Đừng ở đây nữa, hãy về nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai hãy quay lại. Anh sẽ đi hỏi bác sĩ, nếu theo dõi sau 48 ​​giờ, không có vấn đề gì thì có thể xin xuất viện, được chứ?"

Thấy Phạm Kim Cang cau mày kiên trì, cô liếc nhìn Diệp Cẩn Ngôn đang ngủ say trên giường, do dự một chút mới gật đầu: "Vậy sáng mai em sẽ đến sớm!"

Tạ Hoành Tổ đã giúp cô tìm khách sạn gần bệnh viện nhất. Suốt chặng đường, cả hai đều không nói gì. Chu Tỏa Tỏa vì lo lắng cho Diệp Cẩn Ngôn cũng không có thời gian để hỏi thăm Tạ Hoành Tổ ở bên cạnh. Thực tế là Diệp Cẩn Ngôn đột nhiên hôn mê bất tỉnh. Tạ Hoành Tổ muốn hỏi cô ấy liệu cô ấy có phải đã hẹn hò Diệp Cẩn Ngôn phải không, nhưng khi nghĩ đến ngày cưới của mình với Triệu Mã Lâm, anh ấy xấu hổ nuốt xuống. Khi Triệu Mã Lâm nói đến gặp cô ấy vào buổi tối vài ngày trước để phát kẹo cưới nhưng lại bị đuổi ra ngoài, lúc đó anh vẫn mơ tưởng liệu trong lòng cô còn có anh. Nhưng hôm nay anh khi nhìn thấy cô và Phạm Kim Cang cùng nhau xuất hiện, anh hiểu rằng ngày đó cô đồng ý cưới anh đã là may mắn của anh. Sau hai năm, trong lòng cô thực sự chỉ có Diệp Cẩn Ngôn.

Thời gian khiến con người già đi, nó cũng khiến con người trưởng thành hơn, trong thế giới người lớn không có chuyện “chờ tôi ba năm” chỉ cần quay người một cái thì chính là hai người hai thế giới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com