Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

62. Nguyên nhân giành con

Tạ Hoành Tổ rời đi không bao lâu, Nam Tôn mở cửa, thở hổn hển đi vào: "Tỏa Tỏa, có chuyện gì vậy?"

Tiểu Tỏa bị sốc, không ngừng khóc lóc trong vòng tay của Chu Tỏa Tỏa. Bà Tưởng vẫy tay kêu Nam Tôn ra ngoài và trả lời: "Nam Tôn!"

"Bà nội, chuyện gì xảy ra vậy?" Nam Tôn nhìn Chu Tỏa Tỏa trước mặt đang đầu tóc rối bù, cô ấy đi đi lại lại trên ghế sô pha, ôm lấy Tiểu Tỏa nhưng vẫn không nhịn được liền khóc. "Tỏa Tỏa, có chuyện gì vậy?"

Trong mắt Chu Tỏa Tỏa ngập tràn nước mắt, cô cúi đầu nhìn đứa con gái đang khóc trong lòng mình, cô nghiến răng nghiến lợi tức giận nói: "Tạ Gia Nhân và Triệu Mã Lâm, khi nãy vừa đến đây muốn cướp Tiểu Tỏa đi!"

"Làm sao chuyện này có thể xảy ra?" Cô ấy rõ ràng rất ngạc nhiên, sau đó nhìn Tiểu Tỏa vẫn không ngừng khóc trong lòng Chu Tỏa Tỏa, nói: "Để mình dỗ con bé thử xem!" Chu Tỏa Tỏa đưa con bé cho cô ấy, đi tới đi lui, có dỗ thế nào cũng vẫn không được. "Tiểu Tỏa... chắc là sợ lắm, chờ đã!" Bà nội Tưởng dường như đã nghĩ đến điều gì đó và vào phòng ngủ lấy điện thoại di động của bà ra. "Trước đây bà có biết một người, để bà hỏi bà ấy, nhờ bà ấy đến giúp đỡ!

Nam Tôn lại đem đứa bé đưa lại cho Chu Tỏa Tỏa ôm vào lòng, thấp giọng hỏi cô: "Diệp Cẩn Ngôn có biết chuyện này không?" Cô lắc đầu "Mình không có thời gian nghĩ đến, nếu vừa rồi không phải ôm Tiểu Tỏa thì mình sẽ cào rách mặt bọn họ!"

"Mình nghĩ cậu nên nói với Diệp Cẩn Ngôn, nói khoa trương hơn một chút, anh ấy hiện đang nắm giữ lá bùa sinh tử của Tạ gia. Nếu Tạ Gia Nhân thực sự dám làm loạn, anh ấy sẽ giúp cậu giải quyết chuyện này chỉ trong vài phút!"

"Mình không nghĩ đến, Tiểu Tỏa cứ khóc như thế này mãi, tim mình cũng sắp vỡ ra rồi. Thù lớn như này, đợi Tiểu Tỏa ổn rồi thì mình giải quyết với bọn họ!" Chu Tỏa Tỏa lo lắng, ôm con gái vào phòng ngủ của bà nội, nhìn bà nói chuyện xong. “Bà nội, thế nào rồi…”

"Bà Lý rất có kinh nghiệm, bà vừa gọi điện cho bà ấy, bà ấy sẽ đến ngay!"

Mặt khác, Tạ Hoành Tổ đưa hai người phụ nữ quan trọng của anh trở về nhà "Mẹ, Mã Lâm, hai người có thể ở nhà yên ổn được không? Các người có thể đi mua sắm cũng được, nhưng các người có thể đừng tìm việc cho tôi làm được có không? Công việc của tôi đã đủ bận rộn rồi, các người có thể quan tâm đến tôi có được không!”

"Em xin lỗi, Tổ Tổ. Mẹ nói muốn đi thăm cháu nên em đi cùng mẹ." Triệu Mã Lâm nắm vạt áo của mình với vẻ mặt đau khổ.

Tạ Gia Nhân ngồi trên ghế sofa không nói một lời. Kể từ khi Triệu Mã Lâm cưới con trai mình, cô ta hoàn toàn khác với trước khi kết hôn. "Mã Lâm, có một tài liệu quan trọng trong xe của mẹ, con đi lấy cho mẹ nhé, được không?"

Triệu Mã Lâm liếc nhìn Tạ Hoành Tổ, thấy anh  gật đầu thì cô mới đi ra ngoài.

"Mẹ, chuyện gì xảy ra vậy?" Tạ Hoành Tổ ngồi đối diện với mẹ mình, nới lỏng cà vạt, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay  "Chút nữa con có việc phải làm, mẹ muốn tìm Tiểu Tỏa thì cứ nói với con. Sau khi con quay về sẽ đi đón con bé, được chứ?”

Tạ Gia Nhân không trả lời, bà ta nhìn về phía cửa, mở điện thoại ra, bấm vào một bức ảnh, đẩy đến trước mặt con trai "Chính con xem đi!"

“Cái gì?” Tạ Hoành Tổ nhấc điện thoại lên, phóng to hình ảnh ra, là giấy khám bệnh của bệnh viện ghi trên hồ sơ là bệnh nhân bị tắc ống dẫn trứng bẩm sinh. Cái này……"

“Mẹ nói con lấy vợ đã lâu như vậy mà vợ con vẫn không thể có thai,” Tạ Gia Nhân giọng điệu không vui nói “Mẹ còn hy vọng rằng cô ta sẽ sinh một đứa cháu trai cho Tạ gia. Nếu không phải mẹ vô tình nhìn thấy hồ sơ kiểm tra này trong túi của cô ta, cô ta sẽ giấu kín chuyện này với chúng ta!

Tạ Hoành Tổ cũng khẽ cau mày, dùng điện thoại di động xem đi xem lại, "Mẹ... Kiểm tra này có vấn đề gì không?"

"Ý con là đó là vấn đề của con à?" Tạ Gia Nhân chế nhạo "Con và Chu Tỏa Tỏa phát hiện ra có thai vào tháng thứ hai sau khi hai người kết hôn. Nên chắc chắn là vấn đề nằm cô ta!"

"Mẹ, y học hiện nay rất tiên tiến, những thứ này đều có thể chữa khỏi." Anh đưa điện thoại lại cho mình, Triệu Mã Lâm mở cửa đi vào với một túi giấy màu nâu trên tay "Mẹ, tài liệu mà mẹ muốn!"

Tạ Gia Nhân nhận lấy mà không nhấc mí mắt lên. Vừa lúc Diệp Cẩn Ngôn điện thoại tới, Tạ Hoành Tổ đứng dậy đi sang phòng bên cạnh nghe.

"Xảy ra chuyện gì vậy? Khách hàng nói cậu vẫn chưa đến" Diệp Cẩn Ngôn đầu bên kia điện thoại tức giận nói: "Cậu có biết khách hàng này quan trọng thế nào không?"

"Thực xin lỗi, Diệp tổng, tôi... đang ở nhà tạm thời có chút việc, tôi sẽ lập tức đi qua đó!"

"Ngươi không cần tới nữa, ta sắp đến nơi rồi!"

Tạ Hoành Tổ sắc mặt liền trở nên xấu đi, bước ra khỏi phòng, nhìn bầu không khí khó xử bên ngoài "Mẹ, công việc của con còn chưa xong, con phải đi trước!" Triệu Mã Lâm phiền muộn đứng dậy đi theo anh ấy "Tổ Tổ... "

"Không sao đâu, buổi tối anh sẽ quay lại!"

Khi anh ta vội vàng chạy đến chỗ khách hàng, thì Diệp Cẩn Ngôn đã tới và đang nói chuyện ở bên trong, anh ta chỉ có thể đứng ở cửa chờ đợi. Tâm trí của anh ta lúc này không phải là những lời đang nói bên trong hay là Diệp Cẩn Ngôn chút nữa sẽ tức giận với anh ta thế nào, tâm trí anh ta lúc này đang nghĩ đến danh sách kiểm tra mà mẹ anh ta cho anh ta xem. Kể từ khi họ kết hôn, mẹ anh ta đã thúc giục hai người có một đứa con. Anh cũng biết rằng chỉ có con thì bên phía bố vợ mới có thể nói chuyện được, nhưng sai khi đã kết hôn vẫn không có động tĩnh gì, hóa ra là lý do này. Anh chợt hiểu tại sao mẹ anh ta lại đi đón Tiểu Tỏa mà không nói một lời.

Cánh cửa được mở, Diệp Cẩn Ngôn bước ra trò chuyện và cười đùa với khách hàng, liên tục xin lỗi: "Thật xin lỗi, Hoàng tổng, vì đã để anh phải đợi lâu như vậy. Để bày tỏ lời xin lỗi, chúng tôi sẽ nhường nửa điểm cho lần hợp tác này." Tạ Hoành Tổ cũng cúi đầu xin lỗi: "Thực xin lỗi, Hoàng tổng, thực xin lỗi!"

Sau khi tiễn mọi người, Tạ Hoành Tổ theo xe của Diệp Cẩn Ngôn trở về công ty.

"Cậu sao vậy? Hôm nay sao cậu có thể làm hỏng chuyện quan trọng như vậy, có biết nửa điểm là tốn bao nhiêu không?" Diệp Cẩn Ngôn không hề né tránh, khiển trách anh ta trước mặt tài xế: "Cậu đã đi theo tôi lâu như vậy, những nguyên tắc này mà cậu còn muốn tôi dạy lại cậu không? Cậu phải đến đúng giờ khi đã hẹn với ai đó và phải cố gắng hết sức, cho dù có chuyện gì gấp, cậu cũng phải thu xếp trước khi đi. Ngay cả khi Tạ gia có khá hơn cũng không thể chịu nổi sự phung phí của cậu”

"Tôi xin lỗi, Diệp tổng, tôi xin lỗi!" Tạ Hoành Tổ liên tục xin lỗi mà không nói một lời về những chuyện đã xảy ra.

"Đừng nói có lỗi với tôi, hiện tại cậu không phải làm vì tôi, mà cậu đang làm vì Tạ thị!" Diệp Cẩn Ngôn nhàn nhạt nói. Để ý xem hắn ta đang lo lắng cái gì, liền quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên kia, bà Lý nhiệt tình bước vào, đầu tiên bà hỏi tên đứa trẻ, sau đó bảo Nam Tôn mang dao làm bếp đặt trên sàn ngoài ban công. Khoảng một hai phút sau, bà Lý đứng dậy đi ra ngoài, sau đó lại mở cửa và hét tên Tiểu Tỏa ra bên ngoài, điều kỳ lạ là Tiểu Tỏa đang khóc trong vòng tay của Chu Tỏa Tỏa thực sự đã ngừng khóc.

"Đừng khóc, đừng khóc, Tiểu Tỏa, đừng khóc nữa!" Chu Tỏa Tỏa cười trong nước mắt. Với một con dao chặt thịt trên ban công, cô ấy cũng nghĩ đó là một hoạt động mê tín nào đó, nhưng  không ngờ rằng Tiểu Tỏa thực sự đã ngừng khóc. "Cảm ơn bà Lý, cảm ơn, cảm ơn!"

Bà Lý chỉ vào con dao trên ban công và nói với Nam Tôn: “Con dao đó sẽ không thể dùng được nữa!” Nói xong, bà lấy từ trong túi ra một tờ giấy màu vàng khác có vẽ hoa văn gì đó, dùng ngón tay vẽ vẽ gì đó, rồi đem ra đốt nó ở cửa.

Bà nội Tưởng cuối cùng cũng cười rạng rỡ, vỗ tay nói: "Tiểu Tỏa bé nhỏ của chúng ta cuối cùng cũng đã ngừng khóc! Cảm ơn bà Lý!"

"Không sao đâu, đứa bé chỉ là sợ hãi, bị những thứ bẩn thỉu đi ngang qua để ý tới, đuổi nó đi là không sao rồi!"

Tưởng Nam Tôn và Chu Tỏa Tỏa nhìn nhau vẫn không thể tin được chuyện này, nhưng may mắn thay, cô con gái trong tay họ cuối cùng cũng ngừng khóc, Nam Tôn cũng vội vàng chạy vào bếp lấy đồ ăn cho cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com