65. Đêm đầu tại Tư Nam
Biệt thự Tư Nam đối với cô không xa lạ, nhưng đây là lần đầu tiên cô "sống" dưới một thân phận khác. Cô ôm Tiểu Tỏa rồi nhìn thấy Julia đang mỉm cười với cô ở cửa "Chúng ta lại gặp nhau rồi!" Cô nói lời chào với Julia, phía sau Diệp Cẩn Ngôn đang kéo hành lý của cô vào nhà.
"Phạm tiên sinh yêu cầu tôi đổi chỗ, lúc đầu tôi rất lo lắng, chẳng lẽ là tôi làm chưa đủ tốt nên anh ấy không hài lòng? Nhưng bây giờ gặp được cô, tôi hiểu rồi." Julia đáp lại bằng một nụ cười và một cái nháy mắt rồi giúp Diệp Cẩn Ngôn xách hành lý.
"Em và Tiểu Tỏa sống ở tầng một phòng ngủ chính hướng Nam, anh ngủ trên lầu." Diệp Cẩn Ngôn vuốt lưng cô, dẫn cô về phòng ngủ ban đầu của anh ở tầng một, có phòng tắm khô ráo riêng biệt. Còn có phòng thay đồ "Bộ ga giường cũng đã được thay mới !" Anh chỉ vào chiếc giường cao cạnh cửa sổ nói: "Anh đã đổi sang một tấm nệm mềm hơn." Anh ấy thực sự rất cẩn thận, theo như cách Chu Tỏa Tỏa nói về anh thì đây chính là đỉnh cao của đàn ông.
"Em rất thích!"
"Tối nay em muốn ăn gì thì Julia sẽ mua đồ về nấu"
"Hãy cứ như mọi khi thôi!"
Julia đi mua đồ, Chu Tỏa Tỏa lấy mọi thứ trong vali ra, treo quần áo và cất đồ chơi của Tiểu Tỏa, Diệp Cẩn Ngôn không quen với những thứ này nên nhiệm vụ chăm sóc Tiểu Tỏa là đương nhiên giao lại cho anh.
"Anh có thể không?" Anh nhìn đôi mắt nâu sẫm trong trẻo của Tiểu Tỏa, con bé cắn ngón tay trong miệng và mỉm cười với anh. Anh không hề rụt rè chút nào, nhưng lại vô cùng căng thẳng. Khi Mẫn Nhi còn nhỏ, anh không có nhiều thời gian cho con bé, bây giờ nhìn con người nhỏ bé trước mặt, anh không biết nên dỗ dành thế nào.
“Không sao đâu!” Chu Tỏa Tỏa động viên, anh vỗ vỗ tay muốn ôm con bé, lúc đầu con bé ngượng ngùng cười rồi quay đầu vùi vào cổ mẹ mình, sau đó tò mò mở mắt ra nhìn xung quanh "Nhìn xem, con bé rất vui vẻ!" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười nhìn anh "Tiểu Tỏa, con có thể để chú con ôm một lúc được không? Mẹ phải gói ghém những thứ này, cũng như quần áo và đồ chơi xinh đẹp của Tiểu Tỏa" Anh cũng tranh thủ thời cơ “Chú, ôm một cái được không?” Thấy con bé không trốn tránh nữa, anh đưa tay ra cẩn thận ôm con bé vào lòng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng như cầm một người tuyết mới được nhào nặn.
Đứa trẻ thật mềm mại khi được ôm trong tay, trên người con bé còn thoang thoảng mùi sữa, anh nhớ khi còn nhỏ Mẫn Nhi rất thích khóc, nhưng Tiểu Tỏa lại khác, con bé có vẻ trầm tính và ngoan ngoãn hơn. "Sao lại kỳ lạ như vậy? Có đứa bé trầm tính, có đứa hoạt bát, có đứa ngoan ngoãn, có đứa thì bám víu." Diệp Cẩn Ngôn nhìn Tiêu Tỏa trong lòng, đang tự cắn ngón trỏ của mình, anh mỉm cười nói chuyện với Chu Tỏa Tỏa. "Thật kỳ lạ!"
Những thứ cô mang theo thực ra không nhiều, đều là đồ dùng cho mùa, một số đồ trái mùa có thể từ từ lấy về nên việc phân loại cũng không quá phiền phức, nhưng hầu hết là đồ của Tiểu Tỏa nên cô cần phải cẩn thận hơn. “Anh thật kỳ diệu!” Cô vừa nhìn anh vừa cười vừa nói: “Sát thủ mặt lạnh trong công ty bây giờ giống như một đứa trẻ mới lớn với trăm ngàn câu hỏi tại sao”
"Ở đâu vậy!" Anh vặn lại và hỏi Tiểu Tỏa, người đang cười khúc khích khi nhìn hai người họ nói chuyện trong vòng tay mình, "Nhìn xem, con bé đang cười, con bé đang cười em hay anh?" Không biết họ đang nói chuyện gì, có thể nói rằng anh rất vui.
Mặt khác, Tạ Hòanh Tổ bận rất nhiều việc nhưng vẫn tranh thủ thời gian để gọi tìm Triệu Mã Lâm, giọng điệu của anh ấy rất nhẹ nhàng, nhưng không thể so được với sự chiều chuộng trước đây mà anh ấy dành với Chu Tỏa Tỏa, giọng điệu này giống như một sự thích nghi vì vô cùng bất lực. "Mã Lâm, đừng tức giận anh thay mặt mẹ xin lỗi em được không? Anh sẽ sớm tới đón em sau giờ làm, được không?" Anh ấy chống tay lên hông và cau mày, không khó để nhận ra từ cách anh ấy đứng trước cửa sổ với vẻ mặt nhăn nhó, “Đáng lẽ anh nên nói với em chuyện này sớm hơn. Nếu có khó khăn gì thì chúng ta hãy cùng nhau vượt qua, anh đã nhờ tư vấn rồi, chỉ cần em tích cực điều trị thì sẽ khỏi bệnh... Em tin anh đi, được không..." Tạ Hoành Tổ chưa kịp nói xong, người kia đã kích động cúp điện thoại trước. Anh ấy ôm chặt điện thoại thở dài. Một khi khó khăn được giải quyết sẽ không còn lo lắng vấn đề vấn gì nữa.
Khi bữa tối sắp kết thúc, Diệp Cẩn Ngôn cố gắng ăn nhanh, sau khi nhìn Chu Tỏa Tỏa bên cạnh vài lần, anh nói: "Tỏa Tỏa."
"Hả? Có chuyện gì vậy?" Julia, thấy vậy liền ẵm Tiểu Tỏa đi chỗ khác, thấy anh nói một cách nghiêm túc, cô đặt đũa xuống và đợi anh nói.
“Tối mai... có một bữa tiệc tối anh muốn đưa em cùng đến đó tham dự.”
"Em?" Chu Tỏa Tỏa rõ ràng rất ngạc nhiên, cô không phải trợ lý của anh cũng không phải nhân viên của Tạ gia, vì vậy cô hỏi: "Bữa tối như thế nào? Em nhất định phải đi à?"
Diệp Cẩn Ngôn bình tĩnh lại rất nhiều, kiên nhẫn giải thích: "Em chỉ cần tới đó ăn cơm thôi, những chuyện khác không cần lo lắng!"
"Như vậy thì đâu được, trước đây các bữa tiệc đều là công việc, lần nào cũng rất nhiều người. Đầu óc của em phải quay cuồng để ghi nhớ những gì mọi người đã nói, em lại không thể dùng sổ để ghi lại."
Anh cười nói: “Lần này không cần nhớ, cứ ăn cơm thôi!”
"Thật sao?"
"Thật!"
Cô mím môi suy nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý, khi bữa tối kết thúc, cô không khỏi tò mò hỏi anh: “Bữa tối như thế nào?” Anh chỉ cười, sờ đầu cô nói. "Đến lúc đó em sẽ biết thôi, đừng suy nghĩ nhiều!"
Đêm đầu tiên sau khi chuyển đến biệt thự Tư Nam, Tiểu Tỏa vẫn ngủ sớm như thường lệ, nhưng Chu Tỏa Tỏa thì ngược lại, dù đã trằn trọc rất lâu nhưng vẫn không thể ngủ được. Có lẽ là bởi vì lạ chỗ, nơi này căn bản không phải là chỗ lạ, trước đây cũng đã tới đây nhiều lần, chỉ là lần này cô lại không thể ngủ được. Cô mặc quần áo, nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến cầu thang tầng một nhìn lên lầu, đèn trong phòng làm việc vẫn sáng.
“Sao anh còn chưa ngủ?” Cô nhẹ nhàng gõ cửa thư phòng đang hé mở, hỏi.
Diệp Cẩn Ngôn rời mắt khỏi cuốn sách, nhìn thấy cô ở ngoài cửa, anh đặt cuốn sách trong tay xuống, mím môi cười vẫy tay với cô: "Tới đây!"
Cô vui vẻ chạy tới bên anh, cô được anh cưng chiều như một đứa trẻ. "Anh đang đọc gì vậy?"
“Vạn Lịch mười lăm năm” Anh đóng sách lại, đặt sang một bên, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng, thản nhiên nói: “Em lạ chỗ à?”
“…” Cô cau mày không biết trả lời thế nào, “Em không biết, em chỉ là không ngủ được thôi.”
“Vậy anh nói chuyện với em một lát nhé?”
"Được!"
“Hay là có em muốn đọc sách với anh một lát không?”
"Hây ya, không muốn!" Chu Tỏa Tỏa mỉm cười và lắc đầu, "Anh có biết mọi người nói gì về em không? Họ nói rằng các thư quán thường được mở bởi những người thích văn chương hoặc thích đọc sách. Họ nói em hai kiểu trên đều không giống"
Anh ôm trán cười nhẹ: “Vậy nếu họ biết em là người yêu tiền như mạng sống thì lại càng vô lý hơn. Người từng liều lĩnh đến bị sa thải chỉ vì tìm cách kiếm 10 triệu giờ đây sẵn sàng mở một thư quán không thể kiếm được tiền!
“Em cũng khó tin rằng đây là mình, người từng nói với Nam Tôn rằng ‘Tôi chỉ yêu tiền và không hề xấu hổ khi nói điều đó.’ Nhưng một ngày nọ, để theo đuổi một người đàn ông, em đã nói trước mặt anh ấy rằng em không cần một xu nào từ anh ấy. Ngày hôm đó sau khi rời đi, em đã đi dạo ở bãi biển ở Anaya, trong khoảnh khắc em nghĩ rằng mình đã thay đổi vào thời điểm đó..."
“Em đã nghĩ ra đáp an chưa?” anh hỏi, rồi vuốt ve tay cô.
“Chắc là khoảnh khắc anh từ chối em.”
Anh đột nhiên nhếch khóe miệng, có vẻ như đang suy nghĩ, cô hỏi: "Anh sao vậy?"
"Không sao……"
Cô ôm mặt anh, nhìn vào mắt anh và hỏi: "Anh muốn nói gì sao!"
"Tỏa Tỏa..."
"Anh nói đi!"
"Nếu như... nếu như..." Anh rốt cuộc không hỏi, tránh ánh mắt của cô, anh sợ những câu hỏi của mình sẽ làm cô tổn thương, nhưng cũng sợ nghe được đáp án mà anh không muốn nghe.
Chu Tỏa Tỏa có lẽ đã đoán được anh muốn hỏi gì nên không dám hỏi thêm. Trước khi gặp anh, cô đã biết được qua những người khác. Khi cô quen anh, anh ấy đã như cũng như vậy. Nếu như không có tất cả các đều này, thì họ sẽ không hề biết nhau. Cô sẽ lặng lẽ tự hỏi lòng, liệu có phải hay không? Được hay không ? Rốt cuộc có được hay không?
Cô ôm anh, nằm trên vai anh, ôm anh thật chặt. Đây có lẽ là câu trả lời cô muốn dành cho anh.
*** Vạn Lịch 15 năm : Viết về 28 năm bỏ bê triều chính của Chu Dực Quân vì đám quan lại mưu cầu tư lợi và ngăn cản ông ấy lập con thứ làm Thái Tử, ông không lâm triều vì thấy phiền lòng nói đúng hơn là tránh mặt đám quan lại nhưng không vì thế mà Chu Dực Quân không màn quốc sự, ngược lại còn nâng cao hiệu suất hành chính và chuyên tâm xử lý quốc sự.****
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com