Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

70. End

“Hãy ở bên anh” Trong mắt Chu Tỏa Tỏa đây là câu lãng mạn nhất mà anh có thể nói. Anh sẽ không nói “cưới anh đi”  mà sẽ nói “kết hôn đi” theo cách truyền thống. Mặc dù chỉ có như vậy nhưng cô luôn khiến cô hạnh phúc trong thời gian rất dài.

Đã quen với Thượng Hải lạnh lẽo, Chu Tỏa Tỏa cảm thấy không quen được không khí Tết ở miền Nam ấm áp. Ở đây, mọi người đều mặc áo ngắn tay và nói chúc mừng năm mới khi gặp nhau, điều này luôn có cảm giác kỳ lạ nhưng lại không mấy quen thuộc.

Diệp Cẩn Ngôn không thích xem Gala Lễ hội mùa xuân, Tiểu Tỏa cũng không thể ngồi yên hơn bốn giờ. Cuối cùng, Chu Tỏa Tỏa không thể ngồi yên nữa. “Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”

“Chính là em vừa rồi kêu muốn xem mà!” Anh khoanh chân ngồi ở trên sòa nói: “ mắt của Tiểu Tỏa sắp dính vào nhau rồi!”

"Nhưng chán quá..."

"Em, em không thể ngồi yên được mà!" Anh nói xong, ôm Tiểu Tỏa đang ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy "Em tự mình nhìn xem, anh đi dỗ con bé ngủ."

Chu Tỏa Tỏa bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng và lẩm bẩm "Anh đúng là thiên vị" Anh thính tai quay đầu lại nhìn cô nói: "Đợi đó, chút nữa anh sẽ đến tìm em!"

Những ngày như thế này kéo dài cho đến sau Lễ hội Nguyên Tiêu, nhưng chính Chu Tỏa Tỏa là người đã thúc giục anh trở về Thượng Hải trước. "Em đã tăng ba cân rồi, nếu không quay về, em sẽ tăng lên sáu cân mất!"

"Không yên tâm về thư quán sao?" Diệp Cẩn Ngôn cảm thấy trước kia mình đã lãng phí rất nhiều cơ hội đi nghỉ như thế này, thậm chí sáng sớm mở mắt ra còn có ý nghĩ không bao giờ muốn đi làm nữa. Không cần gặp khách hàng, không cần phải tham gia những cuộc họp bất thường, cũng không có những việc vặt cần phải lo. Giờ đây, anh chỉ dạy con đọc viết, trò chuyện với vợ và đi mua sắm mỗi ngày. Không biết Phạm Kim Cang nếu như được nếm trải cuộc sống như thế này thì liệu cậu ta có cân nhắc việc tháo chiếc nhẫn ở ngón tay út của mình ra không…

Đêm trước khi trở về Thượng Hải, cả hai đã nói chuyện về kế hoạch tương lai của mình.

"Anh nghĩ... chúng ta khi trở về nên chọn một thời điểm thích hợp để làm thủ tục nhận giấy chứng nhận trước" Diệp Cẩn Ngôn đang nằm nửa người trên chiếc ghế liễu gai ngoài bancon,  chiếc ghế hơi cứng nên anh phải trải đệm cho nằm thoải mái. "Chắc là Cục dân chính ở Hoàng Phố..."

Chu Tỏa Tỏa nhắm mắt lại, vui vẻ nói: "Sao anh biết rõ như vậy?" Cô cố ý trêu chọc.

"Nghĩ đi nghĩ lại, anh muốn tránh cho em bị người khác nói ra nói vào, anh già như vậy có đưa mặt ra cũng không sao cả."

"Ý anh là gì?" Cô mở to mắt, giả vờ tức giận "Sao anh chiếu lệ như vậy? Xem ra anh đến nơi đó chỉ để thể hiện địa vị. Người ta cầu hôn đều được lên kế hoạch cẩn thận, ngay cả khi không lên kế hoạch cũng không sao nhưng nhất định có hoa và nhẫn kim cương. Còn em thì tốt rồ, tay để trần không có nhẫn, đến hoa cũng không..."

Anh đưa mắt nhìn những ngôi sao ở phía xa rồi cười: "Em có định liệt kê bảy tội lớn cho anh sao?"

"Đúng vậy! Em phải nghĩ xem, còn những điều hì mà anh chưa làm tốt!"

"À, thực ra anh đã chuẩn bị xong rồi..."

"Ở đâu?"

"Ở... Tư Nam!"

"Vậy ngày mai liền quay về!" Chu Tỏa Tỏa đương nhiên rất coi trọng, cô ngồi dậy, đột nhiên nghiêm túc hỏi: "Anh không đùa em đấy chứ?"

“Anh có phải là người như vậy không?”

"Nếu trở về mà không có, em sẽ thật sự tức giận, sẽ không để ý tới anh nữa!"

Anh mỉm cười, rồi ôm cô vào lòng: “Có trời làm chứng!”

"Không phải là thật chứ, anh chưa bao giờ tặng hoa à?" Chu Tỏa Tỏa lo lắng về việc anh chưa bao giờ tặng hoa. "Anh không biết rằng con gái không thể cưỡng lại được hoa sao?"

"Cái đó chỉ có vẽ bề ngoài thôi, anh có thể cho em những thứ thiết thực khác!" Anh đưa ra lời bào chữa : "Phải không?"

Điều này thực sự rất phù hợp với phong cách của anh ấy. Chu Tỏa Tỏa liếc nhìn anh ấy, "Em muốn  hoa khó khăn đến vậy sao?"

Anh vỗ vai cô, chuyển chủ đề, nghiêm túc thảo luận với cô: "Em muốn tổ chức đám cưới như thế nào? Anh sẽ cố gắng hết sức để làm em hài lòng trong thời gian trước tới cũng không có việc gì."

Mặc dù vừa rồi anh không trả lời câu hỏi này, nhưng câu hỏi này đối với cô rất có ích, cô cũng không hỏi lại điều mình vừa nói: “Nói thật với anh, em đã nghĩ đến vấn đề này từ rất lâu rồi.”

"Từ rất lâu?"

“Ừm, có lẽ là trước khi chúng ta ở bên nhau…” Cô nhớ lại, vẫn kiên quyết với suy nghĩ của mình lúc đó “Em không muốn tổ chức buổi lễ…”

"Tại sao?" Diệp Cẩn Ngôn ngạc nhiên, có lẽ là vì trong mắt anh, con gái luôn khao khát một đám cưới hoàn hảo cũng như đàn ông khao khát thành công. Cô nói không, đây câu trả lời chưa bao giờ anh nghĩ tới.

"Cái này chỉ để người khác xem... Có người dù không làm gì vẫn có thể sống vui vẻ, có người dù có ồn ào cũng chưa chắc đã vui. Nếu anh không phiền thì không tổ chức, có được không?" Giọng điệu của cô không hề giống như một câu nói đùa, mà giống như một sự nhận ra sau trải nghiệm, có thể vì cuộc hôn nhân trước không hạnh phúc, hoặc có thể cô ấy hiểu rằng chủ nghĩa thực dụng là đúng nhất. Anh từng hy vọng cô sẽ trưởng thành nhất, nhưng bây giờ nhìn thấy sự trưởng thành của cô, anh cảm thấy cô của trước đây sôi nổi không biết kiêng dè là động lòng người nhất.

“Nếu em thực sự nghĩ như vậy, anh đương nhiên sẽ ủng hộ, nhưng anh không muốn em sẽ hối hận…” Anh nói với giọng điệu rất nhẹ nhàng, như đang thương lượng với cô “Em ở anh, em sẽ có nhiều nuối tiếc hơn những người khác. Chúng ta không sinh cùng thời, cũng không thể sống cùng nhau đến bạc đầu. Nếu một ngày anh chết trước, em sẽ một mình chịu đựng nỗi cô đơn vô tận đến cuối đời, chuyện này chính là điều hối tiếc lớn nhất giữa chúng ta… Vì vậy, anh muốn để lại cho em thật nhiều kỷ niệm đẹp.”

Cô áp mặt vào ngực anh, đủ gần để có thể nghe được nhịp tim của anh. Thực ra, đối với cô điều mà cô hối hận nhất là cô được ở bên anh quá muộn.

Thực sự có một chiếc nhẫn kim cương màu hồng trong biệt thự Tư Nam, được giấu trong một bó hoa hồng màu hồng. Diệp Cẩn Ngôn giải thích rằng, vì lần trước hơi vội vàng nên anh bỏ quên nó khi đi Hải Nam, nhưng tính xác thực vẫn chưa được xác nhận.

Theo ý muốn của Chu Tỏa Tỏa, buổi lễ không được tổ chức, chỉ có một số bạn bè thân thiết của hai bên được mời dùng bữa cùng nhau, nhưng việc này cũng đã được truyền tai rộng rãi. Cô tự mình nghĩ, nếu Tạ Gia Nhân và Triệu Mã Lâm bất ngờ biết chuyện này, họ vì ghen tị sẽ mà lại nói vớ vẩn gì nữa thì chỉ mang lại rắc rối cho chính mình. Bây giờ cô hiểu rằng cuộc sống là phải sống cho chính mình và cũng không cần phải thể hiện với người khác. !

Vào mùa xuân tháng ba, gió nhẹ nhẹ, Chu Tỏa Tỏa đã dành thời gian để giúp con gái mình chọn trường mẫu giáo, Tạ Hoành Tổ cũng sẽ thỉnh thoảng vẫn đến gặp con bé. Về việc học hành của đứa trẻ, anh biết rằng mình không có tư cách để can thiệp nên anh ấy giao toàn bộ quyền định đoạt cho Chu Tỏa Tỏa. Tạ Gia Nhân bây giờ chỉ hy vọng Triệu Mã Lâm có thể sinh cho bà ta một đứa cháu trai. Xem xét tình hình kinh doanh hiện tại của Tạ gia, nếu có thể được lại nguồn vốn từ Triệu gia như trước,  chắc chắn sẽ còn phát triển hơn nữa, với điều kiện thị trường hiện tại, bà ta vẫn chưa hoàn toàn bỏ cuộc.

Diệp Cẩn Ngôn dành hai tháng để phác thảo ngắn gọn về bước đi tiếp theo trong sự nghiệp của mình, anh quyết định bắt đầu lại, đi đến lĩnh vực mà anh kém nhất và tận dụng sức nóng còn lại của thị trường để thử hướng đi chăm sóc sức khỏe. Tất nhiên, dự án thư viện mà anh luôn ấp ủ đương nhiên cũng phải được hiện thực hóa. Phạm Kim Cang đương nhiên là người đầu tiên hưởng ứng, Tưởng Nam Tôn chỉ nghe Chu Tỏa Tỏa đề cập ngắn gọn và cũng tự nguyện tham gia, cô cũng hy vọng sẽ thực hiện một dự án có ý nghĩa và có linh hồn. Vương Vĩnh Chính không từ chối cơ hội này, có thể là vì bạn gái của anh, cũng một phần là vì ông chủ mà anh ngưỡng mộ nhất.

* Hoàn thành rồi, cảm ơn cả nhà, hẹn gặp lại...
_________________________________

Bỉ cực thái lai, Bỉ và Thái trong ( Chu Dịch )  là hai tên quẻ trong sáu mươi bốn quẻ . "Bỉ" là quẻ xấu, còn "Thái" là quẻ tốt. Có nghĩa là khi vận rủi chấm dứt thì may mắn sẽ đến.

Trong cuộc sống cũng vậy, nếu khi đạt đến giới hạn của mình ở một thời điểm nhất định, bạn sẽ giống như đang chìm trong bóng tối vô tận, dù có cố gắng kêu gào thế nào cũng không thể thoát ra được. Nhưng cuối cùng sự động viên và lòng kiên trì sẽ đưa người ta từng chút một tiến đến bình minh. Giây phút khi mở mắt ra, cả thế giới bừng sáng, không khí ngọt ngào, tâm hồn tươi mới và một cuộc tái sinh lại sắp bắt đầu.. .

Chúng ta mong chờ Thái Lai, giống như Chu Tỏa Tỏa đã từng mong chờ Diệp Cẩn Ngôn tỉnh lại, khoảng thời gian khó khăn nhất là trong một tháng đầu, thời gian đau đớn nhất là ba mươi ngày sau đó. Khi anh ấy tỉnh lại, đó chính là bắt đầu của một cuộc đời mới!
Những ai trong chúng ta đọc được điều này, tôi hy vọng rằng chúng ta có thể noi gương Diệp Cẩn Ngôn, mạnh dạng để bắt đầu một công việc mới và bắt đầu một giai đoạn mới của cuộc đời...
Cuộc đời nói ngắn không ngắn, dài không dài nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, mạnh dạng buông bỏ cái cũ, đón chào cái mới, thử thách bản thân làm những điều mới mẻ, để khi một chiều nào đó chợt nhận ra tóc cũng đã pha sương, ngồi nghĩ lại về tuổi trẻ sẽ không có quá nhiều điều để hối tiếc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com