Chương 95: Chỉ cần cậu chết thì có thể giải thoát rồi
Editor: Lạc Y Y
Thủ hạ đằng sau Tôn Kỳ bước tới bịt miệng Thẩm Lạc An lại rồi kéo đi, trong lúc giãy giụa Thẩm Lạc An đá rơi chiếc bình hoa bên cạnh, chiếc bình rơi xuống đất phát ra động tĩnh rất lớn.
Ôn Niệm Nam nghe thấy phía trước dường như có tiếng động liền dừng lại bước chân. Cậu nghi hoặc đi qua đó, nhưng lại nhìn thấy cảnh Thẩm Lạc An bị lôi ra bên ngoài.
Ôn Niệm Nam nhất thời kinh ngạc, sững sờ tại chỗ một hồi chưa kịp trốn tránh, Thẩm Lạc An còn đang giãy giụa đột nhiên mở to hai mắt nhìn, một phen tránh thoát bàn tay đang che miệng mình, hướng hành lang cách đó không xa la lên.
"Ôn Niệm Nam! Ôn Niệm Nam ở đằng kia! Hắn mới chính là vợ của Cố Ngôn Sanh!"
"Ai? Ôn Niệm Nam?"
Tôn Kỳ cảm thấy tên này nghe hơi quen, hắn quay đầu nhìn theo hướng của Thẩm Lạc An chỉ, nhìn thấy người đang sững sờ tại chỗ.
Ôn Niệm Nam đứng ở đó sắc mặt trở nên tái nhợt, hai mắt mở to như đóng băng tại chỗ, thân thể kịch liệt run rẩy, trong mắt không thể che đậy được nỗi sợ hãi, muốn xoay người chạy trốn nhưng hoàn toàn không thể động đậy.
Kí ức kinh hoàng mà cậu cố gắng hết sức để quên đi nhưng không thể quên ấy lại hiện lên trong tâm trí cậu, tầng hầm tối tăm lạnh lẽo kia... cái nắm đấm rơi xuống trên người... nỗi đau khi đá vào người bằng đôi giày đẫm máu... từng tiếng chửi mắng kia...
"Là hắn ta... tại sao ... hắn ta lại xuất hiện ở đây..."
Nhiều năm như vậy rồi... cậu nằm mơ cũng không ngờ đến vậy mà sẽ gặp lại người đàn ông trong cơn ác mộng kia, ác ma đã hủy hoại cuộc đời cậu...
Không thể bị bắt được... không thể bị bắt được...
Ôn Niệm Nam dốc hết sức lực muốn chạy, nhưng chân lại không nghe lời, không có tý sức lực nào, chạy chưa được vài bước liền bị hai người đuổi theo đè ngã xuống đất.
"Thả...Tôi... Ra..."
Ôn Niệm Nam dùng tay đang run rẩy ra sức vùng vẫy đẩy người kia ra, nhưng vẫn dễ dàng bị trói buộc, dẫn tới rồi ném cậu xuống đất.
Thẩm Lạc An trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng, hắn chỉ vào Ôn Niệm Nam nói: "Cậu ta mới là phu nhân của tập đoàn Cố thị, mới là vợ của Cố Ngôn Sanh, người các người muốn bắt là cậu ta không phải tôi!"
Tôn Kỳ cau mày đi tới xem xét, chửi rủa nói: "Mẹ kiếp, mày cho rằng ông đây là đồ ngu sao? Không nhìn thấy mày cùng Cố Ngôn Sanh đi vào trong à? Thiếu gia bọn tao nói muốn bắt chính là người bên cạnh Cố Ngôn Sanh."
"Không phải đâu, tôi vô tội mà, Ôn Niệm Nam mới là vợ của Cố Ngôn Sanh, các người nên bắt cậu ta mới phải!"
Thẩm Lạc An bước đến chỗ Ôn Niệm Nam nắm lấy cổ áo cậu: "Ôn Niệm Nam, lên tiếng đi! Nói cậu là vợ của Cố Ngôn Sanh! Nói đi!"
Ôn Niệm Nam sắc mặt tái mét nhìn chằm chằm Thẩm Lạc An, giọng nói khẽ run: "Tôi không phải...Tôi không phải... Tôi không muốn xuống tầng hầm... "
"Câm miệng hết cho ông! Tao hỏi chúng mày, đứa nào là đứa đã xúc phạm tiểu Tần tổng của bọn tao?"
Thẩm Lạc An nghe thấy tiểu Tần tổng ánh mắt liền né tránh, nhìn sắc mặt Ôn Niệm Nam tái nhợt, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trong mắt lóe lên một tia hung ác.
"Chính là Ôn Niệm Nam đánh đó, là cậu ta cùng với Cố Ngôn Sanh bàn dự án, là cậu ta đã đánh tiểu Tần tổng!
Ôn Niệm Nam dường như nghĩ đến Thẩm Lạc An đang muốn làm gì, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được nói: "Thẩm Lạc An, cậu nói cái gì... "
Thẩm Lạc An cắt ngang lời Ôn Niệm Nam, vội vàng nói: "Bàn dự án chỉ có thể đưa vợ mình đi thôi, làm sao có thể đưa người khác theo? Nếu cậu ta không phải là phu nhân Cố thị sao Chu Nguyên Phong có thể đi cùng cậu ta?"
Tôn Kỳ châm một điếu thuốc rít vài hơi, trong mắt hiện lên một loại cảm xúc phức tạp.
Lúc nãy khi ra cửa kiểm tra, hắn quả thực đã thấy Ôn Niệm Nam xuống xe của Chu Nguyên Phong, Chu Nguyên Phong đối với cậu ta lại đặc biệt kính trọng.
Nhìn biểu hiện của Tôn Kỳ, Thẩm Lạc An biết rằng gã ta đang do dự, hắn quay sang nhìn Ôn Niệm Nam, cả người đang run lên bần bật.
Hắn biết chứng PTSD của Ôn Niệm Nam lại tái phát, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười tàn nhẫn, đến gần Ôn Niệm Nam, u ám nói.
"Cậu không phải muốn ly hôn, muốn giải thoát sao? Cậu sợ rằng sao khi ly hôn ba cậu sẽ mất vốn đầu tư của Cố thị đúng không? Nếu như cậu chết đi không phải tất cả những vấn đề này đều sẽ được giải quyết hay sao? Cậu vì Cố gia nên mới bị bắt cóc, bọn họ sẽ cảm thấy áy náy với cậu mà bồi thường cho ba cậu."
Ôn Niệm Nam nghe vậy liền cứng đờ, trong mắt hiện lên một tia tuyệt vọng vô tận, không tự chủ được thấp giọng nói: "Tại sao lại là tôi... Tại sao lần này lại là tôi? Dựa vào cái gì? Tôi không muốn... Tôi không muốn trải qua cảm giác đau đớn đó một lần nữa... Tôi không muốn bị bắt lại một lần nữa... "
"Chỉ cần cậu thay thế tôi, thì có thể làm cho Cố Ngôn Sanh bảo toàn cho ba cậu, lại có thể được giải thoát, như vậy tốt biết bao?"
Thẩm Lạc An tiếp tục u oán nói: "Ôn Niệm Nam cậu luôn người là thừa thải, cậu có hiểu không? Người Cố Ngôn Sanh yêu là tôi, ngay cả cuộc hôn nhân của cậu ban đầu cũng thuộc về tôi, nếu không có cậu, Ngôn Sanh sẽ không cãi nhau với Lục Vân, sẽ không làm Đường Sóc khó xử, sự tồn tại của cậu sẽ chỉ gây rắc rối cho người khác, cậu hiểu không?"
"Cho nên... đi chết đi! Vĩnh viễn biến mất đi!"
Thẩm Lạc An lộ ra nụ cười quái dị, ngẩng đầu lên giả bộ sợ hãi nói: "Các người có thể lên mạng tra xem Ôn Niệm Nam có phải là vợ hắn ta hay không, trên mạng đều có tư liệu và ảnh chụp."
"Tôn Ca, Ôn Niệm Nam này đúng thật là vợ của Cố Ngôn Sanh, nhưng Thẩm Lạc An cũng là người bên cạnh hắn, chúng ta..."
Thủ hạ sau lưng lấy điện thoại ra đưa cho Tôn Kỳ. Tôn Kỳ cau mày khi liếc nhìn bức ảnh trên điện thoại.
Đúng lúc này, có người ở đằng xa nhìn thấy động tĩnh ở đây, lấy đèn pin gọi qua nói: "Ai đang ở đó?"
Tôn Kỳ thấy sắp bị phát hiện, thấp giọng chửi một tiếng, tiến lên kéo Ôn Niệm Nam rồi bịt miệng cậu lại, ngăn không cho cậu gọi người đến.
Hắn lấy khăn tay trong túi ra xịt một thứ gì đó, vừa định buông ra thì tay đã bị cắn mạnh, chịu đau buông lỏng tay ra.
"Hừ, mày con mẹ nó dám cắn ông!"
Ôn Niệm Nam thoát khỏi trói buộc liền đứng dậy chạy ra ngoài, ai ngờ vừa đi được hai bước thì đột nhiên đầu truyền đến cảm giác kịch liệt đau đớn rồi ngã xuống đất, cậu cố sức chậm rãi quay người nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Lạc An đứng đằng sau đang cầm một khúc gỗ trên tay.
Ôn Niệm Nam cảm thấy mi mắt càng ngày càng nặng, mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó chảy xuống đầu, cảnh cuối cùng cậu nhìn thấy trước khi hôn mê chính là nụ cười tàn nhẫn nơi khóe miệng và sự điên cuồng trong đôi mắt của Thẩm Lạc An...
Tầm mắt chậm rãi dời xuống chiếc nhẫn quen thuộc trên tay Thẩm Lạc An, ánh sáng trong đôi mắt như muốn tắt ngấm ngay lập tức, khóe miệng nở một nụ cười lạnh lẽo.
Thì ra... chiếc còn lại ở đây...
Bởi vì Cố Ngôn Sanh đầu vô cùng đau, nên không nói được mấy câu liền giao lại cho Chu Nguyên Phong, chính mình rời khỏi, khi đi đến cửa thì bước chân đột nhiên dừng lại, ngước mắt quét nhìn hành lang bên ngoài, ánh mắt hơi lập lòe không biết là đang nghĩ cái gì.
Trong lồng ngực lại truyền đến một cảm giác khác lạ, Cố Ngôn Sanh cau mày, thu hồi ánh mắt đi về phía khu nghỉ ngơi, đợi khi đến nơi thì không thấy Thẩm Lạc An đâu.
Một người phục vụ bưng rượu tới, cúi đầu đặt ở trên bàn, gật đầu liền định lui xuống.
"Vừa rồi cậu có nhìn thấy người mặc bộ vest kẻ sọc ngồi ở đây không?"
Mắt người nọ chợt lóe lên, cậu ta ngẩng đầu lên mỉm cười cung kính nói: "Không có, tiên sinh, có thể là người đã đi vào nhà vệ sinh rồi."
Nói xong liền đứng dậy rời đi.
Cố Ngôn Sanh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, nâng mắt nhìn ra bên ngoài, cúi đầu nhẹ nhàng vuốt ve đồng hồ rồi cau mày.
Ôn Niệm Nam không phải sợ bóng tối sao? Muộn thế này rồi sao còn chưa trở vào.
Đột nhiên Cố Ngôn Sanh ngẩn ra, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Mình đây là đang làm gì? Hắn không phải nên nghĩ đến Thẩm Lạc An đã đi đâu rồi sao? Tại sao lại nghĩ tới Ôn Niệm Nam ở bên ngoài có sợ tối hay không...
Cố Ngôn Sanh chỉ cảm thấy trong lòng càng thêm buồn bực, cảm giác khó chịu trong lồng ngực càng mạnh mẽ, hắn cầm lấy ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch.
Gần đây, không hiểu vì sao lòng ngực cứ luôn cảm thấy khó chịu, là cơ thể xảy ra vấn đề gì hay sao? Xem ra cần phải trở về nhà tổ để bác sĩ ở đó kiểm tra sức khỏe rồi.
Cố Ngôn Sanh ngồi ở bên cạnh cầm ly rượu thất thần, hắn nhìn đồng hồ rồi lại cau mày, sao Lạc An còn chưa quay lại?
Hắn đi ra ban công liếc nhìn cái đình hóng mát ở cuối hành lang, nhấp một ngụm rượu trong tay, trong mắt chợt lóe lên cảm xúc phức tạp.
Tại sao Đường Luân Hiên lại cùng với Ôn Niệm Nam ra ngoài? Là Đường Sóc đến rồi sao?
Giọng nói của Thẩm Lạc An vang lên sau lưng, Cố Ngôn Sanh hồi thần lại quay người nhìn sang, khi nhìn thấy Thẩm Lạc An thì hơi sửng sốt.
Thấy quần áo của Thẩm Lạc An dính đầy bùn đất, cà vạt buông lỏng, trên trán còn có chút mồ hôi, sắc mặt có chút kỳ quái.
"Lạc An, em đi đâu vậy? Quần áo của em..."
Ánh mắt Thẩm Lạc An chợt lóe lên rồi mỉm cười nói: "Bên... bên ngoài tối quá không nhìn thấy đường nên vô tình bị ngã, không sao đâu, em vẫn là cởi áo khoác ra thôi, miễn cho người khác nhìn chằm chằm"
Khi nghe thấy bên ngoài đường đã tối, Cố Ngôn Sanh liền ngẩn ra, quay đầu nhìn cái đình hóng gió ở đằng xa, Ôn Niệm Nam sẽ không vì sợ tối mà trốn đi chứ?
Thẩm Lạc An thấy Cố Ngôn Sanh không có nghi ngờ liền thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấy Cố Ngôn Sanh nhìn ra ngoài, sợ hắn nhìn ra gì đó liền vội nói: "Ngôn Sanh, chúng ta vào trong đi, ở đây lạnh quá."
"Được"
Vừa đi vào liền nhìn thấy người phục vụ đứng ở bên cạnh, lúc này người phục vụ nhìn thấy Thẩm Lạc An xuất hiện, sắc mặt lập tức thay đổi, cúi đầu xuống.
Cố Ngôn Sanh và Thẩm Lạc An đi đến đại sảnh, lúc đi ngang qua cửa vô thức liếc nhìn một cái.
Thấy Cố Ngôn Sanh cứ nhìn ra cửa, Thẩm Lạc An cảm thấy có chút chột dạ, thúc giục nói: "Chúng ta mau đi đi, hình như họ đang cắt bánh kem, chúng ta cũng đến chúc mừng Tưởng phu nhân đi."
Cố Ngôn Sanh thu lại ánh mắt rồi bước đi qua, mọi người bưng ly rượu lên chúc mừng, Thẩm Lạc An cũng vội vàng cầm ly rượu đưa cho Cố Ngôn Sanh.
"Này, uống một chút để làm ấm cơ thể."
Thẩm Lạc An nhìn Cố Ngôn Sanh uống cạn rượu trong ly, lại đưa cho hắn thêm một ly nữa, trong mắt lóe lên một tia sáng.
Hắn sợ rằng Cố Ngôn Sanh sẽ nghi ngờ rồi đi tìm Ôn Niệm Nam, cách tốt nhất đương nhiên là chuốc say hắn.
Chu Nguyên Phong cùng Tưởng tổng nói về chuyện dự án, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ đeo tay, thấy thời gian không còn sớm nữa, nhưng Ôn Niệm Nam vẫn chưa quay lại, hắn cảm thấy hơi lo lắng.
Sau khi chào tạm biệt với Tưởng tổng, hắn lên tầng hai tìm nhưng không thấy ai, rồi lại đi vào nhà vệ sinh, ra ban công, vẫn không thấy người đâu. Chu Nguyên Phong quay lại đại sảnh, kiểm tra một vòng cũng không thấy.
"Chu tổng, đang tìm gì vậy? Đang tìm Cố tổng sao?" Bên cạnh có người bước đến, hỏi một cách lịch sự.
"Ừm"
"Cố tổng cùng phu nhân đã về lâu rồi, Cố tổng uống say được phu nhân dìu đi rồi."
"Trở về rồi?" Chu Nguyên Phong thở phào nhẹ nhõm, thảo nào hắn tìm hoài không thấy người, thì ra là sớm đã trở về rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chứng PTSD của Niệm Niệm tái phát mới khiến cho tinh thần cậu hốt hoảng, phản ứng chậm chạp, sự cố năm đó cũng là nhờ sự điều trị của bác sĩ Lý mới khiến cậu không bị phát điên.
(PTSD: rối loạn căng thẳng sau chấn thương, bị chấn thương nặng, không thể bước ra khỏi bóng ma tâm lý)
Dự báo: Cơn ác mộng năm đó lại tái hiện một lần nữa, tâm lý phòng bị của Niệm Niệm sụp đổ, đoạn video uy hiếp chọn một trong hai.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com