Anh Cửu | Cảm giác tội lỗi
1.
Anh Lỗi gần đây cảm thấy rất kỳ lạ, không phải vì cái gì khác mà chủ yếu là vì Bạch Cửu. Hắn phát hiện ra gần đây Bạch Cửu đều tránh mặt hắn. Cậu không cãi nhau với hắn, cũng không thèm nhìn hắn, cậu giống như chuột nhìn thấy mèo vậy.
Anh Lỗi thật sự không hiểu tại sao mình lại chọc tức vị tiểu tổ tông này, hắn muốn ngăn cản cậu rồi hỏi rõ. Tuy nhiên, đứa trẻ này giống như một con cá chạch, dù có cố gắng thế nào cũng không bắt được. Hắn lo lắng đến nỗi nụ cười của mình biến mất.
Hai bầu không khí trong đội vụt tắt cùng một lúc, xung quanh yên tĩnh đến mức mọi người đều chưa quen. Cuối cùng, Anh Lỗi đã chọn cách tìm kiếm sự giúp đỡ từ Đại Yêu.
"Đại Yêu, ngươi cho rằng Tiểu Cửu vì sao luôn trốn tránh ta? Ta cũng không có khiêu khích Tiểu Cửu."
Triệu Viễn Chu cũng không nhìn hắn, vẻ mặt y nửa cười nửa không cười, quả đào giòn trong tay bị cắn một miếng ầm ĩ.
"Ồ, đừng ăn nó!" Anh Lỗi chộp lấy quả đào đang cắn dở của Triệu Viễn Chu, nhét vào túi.
"Đây là quà cảm ơn vì đã nhờ đến sự giúp đỡ của ngươi. Ngươi phải giúp ta trước, rồi ta mới có thể đưa nó cho ngươi."
Triệu Viễn Chu yếu đuối nghĩ đến việc trêu chọc bọn nhỏ, y thản nhiên nói. "Ta có thể ăn bao nhiêu đào tùy thích, và ta sẽ không chỉ ăn đào trong túi của ngươi."
Anh Lỗi nghe xong lời này liền lo lắng, hắn nhanh chóng lấy quả đào ra lần nữa, lau vào y phục rồi đưa cho Triệu Viễn Chu, như thể đó là bảo bối.
"Này, xin hãy giúp ta. Không phải vì ta làm việc chăm chỉ khi nấu ăn cho ngươi, mà là vì gia gia..."
Khi nhắc đến Anh Chiêu, Anh Lỗi im lặng một lúc, không thể nói được lời nào, bầu không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
"...Có lẽ, tiểu bạch thỏ đã sợ hãi trước tình huống ngày hôm đó.” Triệu Viễn Chu chỉ nói câu này, sau đó nhắm mắt lại không nói gì.
Anh Lỗi đương nhiên biết y đang nói cái gì. Ngày đó bởi vì Chúc Âm phản bội, huyết nguyệt đến sớm, Triệu Viễn Chu không kiềm chế được oán khí, cảnh tượng thật bi thảm. Bạch Cửu sợ hãi cũng là có lý, cậu cũng chỉ là một phàm nhân, là người nhỏ tuổi nhất trong số họ.
"Ta hiểu rồi!"
Anh Lỗi đột nhiên ý thức được, đứng dậy chạy ra ngoài. Triệu Viễn Chu chậm rãi mở mắt nhìn về phía Anh Lỗi rời đi, không biết y đang suy nghĩ gì.
2.
Lần này, Anh Lỗi cố ý đẩy Trác Dực Thần ra, sớm đợi ở cửa phòng Bạch Cửu, nói cho cậu biết dù có muốn trốn cũng không thể trốn được nữa.
Thấy Bạch Cửu không thể trốn tránh, cũng không có phản ứng quá mạnh mẽ, cậu chỉ cúi đầu, dùng giọng điệu như thường lệ hỏi: "Tại sao ngươi lại chặn đường ta?"
"Ta nên hỏi ngươi điều này, tại sao ngươi lại tránh mặt ta?"
"Ta không...". Bạch Cửu phản bác yếu ớt, giọng nói khàn khàn. Nghe vậy, Anh Lỗi nhíu mày sâu hơn, trong lòng cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hắn vừa đưa Bạch Cửu về phòng, đóng chặt cửa lại, tìm một chỗ ngồi, sau đó giống như một trò ảo thuật, hắn lấy ra một túi bánh ngọt.
"Tá đa! Thế nào? Ta nghe Tiểu Trác đại nhân nói ngươi thích cái này nên đi mua cho ngươi đó. Đáng tiếc ta không biết nấu như vậy. Nếu học được món gì mới, ta có thể nấu cho ngươi, nhất định sẽ ngon hơn đồ bán bên ngoài."
Bạch Cửu có chút thất thần, quay đầu nhìn về phía Anh Lỗi bên cạnh, nghe hắn nói như vậy, trong mắt cậu không đành lòng mà ngấn lệ rồi lặng lẽ lau đi.
Anh Lỗi nóng lòng muốn mở túi ra, đáng tiếc chặng đường đi rất xa, bánh đã bị vỡ.
"Này... của ngươi, không, không, không. Lần sau ta sẽ mua cái khác cho ngươi. Cái này đừng ăn nhé."
Bạch Cửu không để ý đến hắn, cậu dùng ngón tay cầm vài miếng bánh còn sót lại, nếm thử vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Không, đó không phải là mùi vị của nó.
Bạch Cửu nuốt xuống vị ngọt trong cổ họng, trong miệng chỉ còn lại vô tận đắng chát, cậu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng run lên vì cay đắng.
"Cái này đều vỡ thành từng mảnh, ngươi đừng ăn, buổi tối ta sẽ làm món gì ngon cho ngươi."
Anh Lỗi vội vàng thu lại túi, nhưng Bạch Cửu vẫn cúi đầu, nước mắt vô tình rơi xuống trên mu bàn tay Anh Lỗi.
"Đừng khóc, Tiểu Cửu, đừng khóc..." Anh Lỗi hoảng sợ, vội vàng dùng đầu ngón tay lau nước mắt, sau đó cẩn thận ôm đứa nhỏ vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, giống như gia gia thường dỗ dành khi hắn còn nhỏ.
"Ta biết. Chuyện mấy ngày trước có làm ngươi sợ không? Không sao đâu. Mọi chuyện đã qua rồi."
"Vậy... ngươi thấy đấy, Bạch Trạch Lệnh có thể được sửa chữa. Khi Đại Yêu và Thần Nữ sửa chữa Bạch Trạch Lệnh, mọi thứ sẽ kết thúc."
"Hơn nữa, Đại Yêu, Tiểu Trác đại nhân, cùng Bùi tỷ của ngươi lợi hại như vậy, ngươi còn không tin bọn họ sao? Nếu không được thì vẫn còn có ta, có sơn thần ở đây. Nói sao được? Ta là thần. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ bảo vệ ngươi. Đừng sợ."
Bạch Cửu nước mắt không tự chủ mà rơi xuống, cậu vùi mặt vào trong ngực Anh Lỗi, cảm thấy bất lực và đáng thương.
Không, không phải như vậy. Nhưng Bạch Cửu không dám nghĩ, nhìn, cũng không dám nói.
Anh Lỗi rất tốt với cậu, tin tưởng cậu gần như vô điều kiện và yêu mến cậu. Làm thế nào cậu có thể nói với Anh Lỗi rằng cậu thực sự là gián điệp của Sùng Vũ Doanh? Làm sao để nói với hắn rằng chính lời truyền tin của cậu đã khiến mọi chuyện phát triển ra như thế này. Cậu có động cơ ích kỷ, không ngây thơ và tốt bụng như vẻ ngoài của mình, cậu sẽ làm bất cứ điều gì để cứu mẹ mình, thậm chí phản bội những người đã hết lòng đối xử tốt với cậu.
Nếu không phải cậu báo tin tức này cho Ôn Tông Du, lão ta cũng sẽ không sắp xếp chuyện tiếp theo. Nếu không có thêm mấy kẻ gây rối đó, với sự giúp đỡ của Tiểu Trác đại nhân và Anh Lỗi thì đã có thể ngăn cản được Ly Luân. Nếu không phải cậu ích kỷ... Anh Chiêu đại nhân cũng sẽ không chết, Anh Lỗi cũng sẽ không mất đi người thân cuối cùng của mình.
Tuy rằng không phải bị chính tay mình giết chết, nhưng cũng không thể nói không liên quan gì đến cậu. Cậu chỉ cảm thấy có lỗi nên ngẫu nhiên hái vài quả vỡ. Anh Lỗi vẫn để ý đến cậu, nghĩ rằng việc hái quả vừa khó, vừa không dễ đối với cậu
Anh Lỗi, Anh Lỗi...
"Anh Lỗi"
"Hả? Có chuyện gì thế?"
Anh Lỗi cúi đầu nhìn Bạch Cửu, cảm thấy cậu khó chịu nên nhẹ nhàng vỗ vỗ sau đầu Bạch Cửu an ủi.
"Nếu...nếu một ngày ta làm sai điều gì đó, ngươi có tha thứ cho ta không?"
Bạch Cửu muốn kể hết mọi chuyện cho Anh Lỗi biết, cậu lẩm bẩm mấy lần nhưng vẫn không nói ra được điều gì. Cậu sợ Trác Dực Thần biết, sợ mọi người đều biết, nhưng điều cậu sợ nhất chính là Anh Lỗi biết.
Lúc này, sức nặng của Anh Lỗi trong lòng cậu dần dần vượt qua Trác Dực Thần. Cậu sợ Anh Lỗi sau khi biết sự thật sẽ không muốn nhìn cậu nữa, cậu không dám nghĩ tới, cậu sợ
"Ngươi đang nói cái gì vậy? Tất nhiên là ta sẽ tha thứ cho ngươi rồi. Ngươi còn nhỏ, nếu biết lỗi thì sửa chữa, ngươi vẫn là cậu bé ngoan!"
"Ta..."
Anh Lỗi cười haha, xoa đầu Bạch Cửu. Hắn nhìn thấy đứa trẻ trong tay mình vẻ mặt buồn bã khó tả, ánh mắt nhìn hắn có vẻ buồn bã và tội lỗi giống như có hàng ngàn lời muốn nói.
"Được rồi, đừng khóc nữa" Anh Lỗi nhẹ giọng nói, lắc lắc chiếc chuông nhỏ sau tai Bạch Cửu.
"Sau này Tiểu Trác đại nhân quay lại, sẽ cho rằng ta đang bắt nạt ngươi nên sẽ dùng Vân Quang Kiếm đánh ta!"
Bạch Cửu bật cười, lau nước mắt trên mặt và mỉm cười với Anh Lỗi.
"Được rồi, được rồi, chúng ta ra ngoài đi. Ta đã giấu trong bếp một cái bánh nướng cho ngươi, nếu ngươi không ăn thì sẽ nguội mất. Chúng ta đi nhanh nhé."
Bạch Cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời chiếu vào trên người Anh Lỗi. Bạch Cửu nhìn bóng dáng rời đi của hắn, nụ cười dần dần tắt đi. Nếu một ngày thân phận của cậu bị bại lộ, cậu sẽ không bao giờ có thể đối mặt được với Anh Lỗi nữa. Nhưng nếu có thể hành động cả đời mà không bị phát hiện thì đó là điều tốt nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com