giận dỗi
Kết thúc tiết học, hắn nhanh chân trở về nhà. Về nhà cất cặp, tắm rửa thay đồ xong liền chạy sang nhà cô mà chẳng thèm dùng bữa trưa.
"Jungkook, đi đâu vậy con, ăn cơm đã rồi hẳn đi, hôm qua vừa mới đau dạ dày hành đến ngất mà bây giờ vẫn định bỏ bữa à!!" Bà Jeon tắt tivi nhìn hắn.
"Con sang nhà bác Kim ăn ạ. Ba mẹ cứ ăn đi" hắn bỏ lại một câu rồi cũng rời đi
Ông bà Jeon nghe hắn nói sang nhà Ami dùng bữa thì cũng không nói gì nữa.
[Ngày hôm qua:
Lúc chiều Jungkook có đến nhà Ami từ sớm để đợi cô nên cũng chẳng ăn uống gì, đã thế khi đến tiệc còn bị ép uống rất nhiều rượu khiến cho dạ dày của hắn có chút không ổn. Ban đầu chỉ là những cơn đau nhẹ xuất hiện với tầng suất không quá dày, nhưng chỉ tầng 30 phút sau, dạ dày đã thật sự biểu tình một trận lớn.
"Ở đây nha, tao ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay thôi" không biết cô có nghe thấy hắn nói gì không, nhưng mà giờ Jungkook chẳng còn thời gian để chờ lời đáp từ cô nữa rồi, hắn vội vàng quay lưng ôm lấy bụng rồi đi ra cổng.
Hắn lấy điện thoại ra gọi cho bác quản gia để bác đem thuốc đến hộ. Hắn không muốn nói cho cô vì sợ cô lo lắng, hơn nữa đây cũng chỉ là căn bệnh cũ mà hắn mà mắc từ khi lên cấp 2, nên hắn nghĩ vấn đề này cũng chẳng có gì đáng nói.
Khoảng 10 phút sau, một chiếc sang trọng màu đen xuất hiện từ trong bóng tối với tốc độ rất cao. Bánh xe ma sát với mặt đường tạo ra một tiếng két rất lớn, từ bên ghế lái, một người đàn ông trạc 60 tuổi bước xuống với gương mặt có vẻ gấp gáp.
"Thuốc của cậu đây, ông thật sự ổn chứ?" Bác quản gia đi đến đỡ lấy hắn đang dần mất lực mà tựa vào tường.
"Cháu....."
"Cậu chủ, cậu chủ mau tỉnh lại." người đàn ông hốt hoảng vội đỡ hắn vào xe rồi đưa đến bệnh viện. Mặc cho tiếng hét của ông rất lớn nhưng những người trong kia cũng không nghe thấy bởi những tiếng nhạc sập sình.
Hắn nhanh chóng được đưa đến bệnh viện. Bệnh viện hắn được đưa đến cũng thuộc cổ phẩn của JKLV nên vừa đến nơi đã được các bác sĩ đưa vào phòng thăm khám. Cũng không có gì quá nghiêm trọng, hắn ngất đi là do kiệt sức, chính vì thế các bác sĩ cũng chỉ truyền nước cho hắn rồi cho thuốc uống.
Hơn 3 tiếng sau hắn tỉnh lại thì thấy mình đang ở bệnh viện, kế bên là ông bà Jeon và bác quản gia.
"Con đó, xem thường sức khỏe vừa thôi, đã biết mình có bệnh dạ dày mà còn dám nhịn đói rồi uống mấy chất có cồn đó vào người." vừa thấy hắn mở mát, bà Jeon không khỏi vui mừng nhưng cũng không quên giáo huấn cho hắn một trận"
Nhưng hắn nào để tâm đến những gì bà nói,vừa mở mắt tỉnh dậy đã chạy đi tìm Ami. Mặc cho mọi người có can ngăn thế nào.
"Thằng trời đánh, ba mẹ nuôi mày 17 năm trời không thấy báo hiếu mà sao mày có hiếu với gái dữ vậy con." bà Jeon chẳng biết làm gì hơn ngoài việc than trời trách đất trước thằng con cứng đầu của mình. "Đúng là con trai của ông, chẳng khác gì cái nết ông mê tui ngày xưa" chửi con không được thì chửi người góp phần tạo ra nó cho đỡ tức
"Ủa....???" oan ức nhưng không dám bào chữa.
------
Tại buổi tiệc sinh nhật của Mia
"Mày về khi nào, sao không nói tao tiếng nào hết vây?" không tìm thấy Ami đâu, Mia lấy điện thoại ra gọi cho cô
"Tao thấy hơi mệt nên về trước rồi, mày thông cảm cho tao nha" đầu dây bên kia đáp trả.
"Được rồi,biết mày về nhà là tao an tâm rồi"
Biết được Ami không gặp vấn gì, à đúng hơn là bị Ami qua mặt thành công, Mia tiếp tục quay trở lại với những người bạn của mình. Bây giờ đã là hơn 11h, không khí bữa tiệc có chút hạ nhiệt hơn so với ban đầu, hiện tại chỉ còn lại một vài người khá thân thiết mới ở lại cùng cô, mọi người đã chìm đấm trong cơn say của men rượu. Chắc hẳn ngày mai có khoảng hơn nữa lớp vắng mặt vì hậu sinh nhật mất.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hắn nhanh chóng đến bữa tiệc. Dạo vài vòng tìm kiếm vẫn không thấy Ami, hắn mới kéo Mia ra một góc tra hỏi
"Ami về chưa?"
"Gì vậy ba, người tình bé nhỏ của mày mà mày hỏi tao?" cô trả lời hắn với chất giọng nhè nhè, trên tay còn lắc lư ly rượu đang uống dở.
"Tao có việc bận nên vừa mới quay lại nên không ở cùng Ami" dĩ nhiên hắn có nghe thấy cụm từ 'người tình bé nhỏ' nhưng cũng không thèm phản bác phần lớn là biết người nọ đang say, có nói cũng vậy, phần lớn hơn là vì hắn cũng muốn gọi như vậy :)))
"Nó về nhà rồi, lúc nãy tao vừa điện nó. Mà nha......."
"Cảm ơn!!!" biết cô đã về nhà an toàn, hắn liền quay lưng bỏ về mà chẳng cần quan tâm Mia đang muốn nói điều gì nữa.
Mia cũng chỉ biết thở dài với hành động không mấy lịch sự của con người này, cô nhanh chóng quay lại bữa tiệc hòa nhập với anh em.
Hắn cứ thế quay về nhà nghỉ ngơi, chính vì thế mà chuyện gì xảy ra với cô hắn hoàn toàn không hay biết.]
---------
Chỉ mất vài bước chân đã có thể đến dinh thự nhà họ Kim, Jungkook nhấn chuông chờ người ra mở cửa.
" Con chào bác" hắn cúi đầu chào bác quản gia khi thấy ông ra mở cửa.
"Vào nhà đi cậu"
Hắn bước theo sau bác quản nhà để cùng đi vào nhà. Định bụng là sẽ lên phòng tìm cô nhưng lại phát hiện cô đang ngồi ở sofa phòng khách.
"Khỏe chưa?" hắn bước đến ngồi xuống cạnh cô.
"Còn sống" cô nhích người sang một chút, đáp lời chẳng thèm nhìn mặt hắn.
Bị bơ đẹp, hắn mới để ý đến người ngồi phía đối diện kia.
"Chào cậu" Lucci nhìn thấy hắn cũng vui vẻ chào hỏi.
Hắn quay sang nhìn Lucci một cái thay cho lời chào. Vì là quen biết chưa được bao lâu, chưa hiểu rõ hết về con người của Jeon Jungkook nên Lucci có chút ngượng ngùng khi bị hắn bơ đẹp.
Đôi tay đang lơ lững trên không cũng từ từ rút về vị trí ban đầu.
"Cậu đừng quan tâm đến nó" Ami nhanh chóng kéo Lucci ra khỏi bầu không khí đầy ngại ngùng
Khoảng thời gian sau đó khéo dài khoảng hơn 1 tiếng rưỡi,hắn chỉ ngồi im đó với vẻ mặt không chút cảm xúc, nhìn cô và Lucci trò chuyện. Và việc đó có lẽ sẽ được tiếp diễn nếu như Lucci không đứng dậy ra về.
Tiễn Lucci về, cô lại quay lên lầu mà chẳng thèm ngó ngàng đến hắn.
"Giận???" sau gần 2 tiếng dừng hoạt động thì bây giờ cơ miệng của hắn mới thốt lên được chữ tiếp theo.
"Không có! Tại sao phải giận." Miệng nói thế thôi chứ trong lòng giận là thiệt. Không hiểu sao tự nhiên nhớ đến cảnh mình sắp chết ngạt trong biển nước, đang chờ hắn đến cứu vớt mà hắn lại không xuất hiện khiến cô có chút tuổi thân.
"Xin lỗi"
"Về việc gì?"
"Tạm thời thì chưa biết, nhưng biết là tao đã mắc lỗi gì rồi nên mày mới giận"
"Không giận, về đi tao muốn ngủ" để lại cho hắn một câu rồi cô cũng bỏ lên phòng.
Lúc sáng đã được uống thuốc nên bây giờ cơn sốt của cô đã hoàn toàn biến mất, nhưng cơ thể thì vẫn có chút mệt mõi, nên cô muốn đi ngủ. Hôm nay cô bệnh nhưng ba mẹ Kim lại có việc đến tận tối mới về, công việc quan trọng, vốn dĩ đã có lịch trình cụ thể nên không thể hủy được, thay vào đó ba mẹ Kim nhờ bác quản gia chăm sóc cô và họ sẽ dồn lịch trình lại để về với cô trong ngày.
Thả cơ thể mệt nhừ trên chiếc giường êm ái, thay vì mở điều hòa thì cô lại mở cửa sổ để tận hưởng cơn gió trong lành,mát nhẹ của mùa thu. Từng cơn gió luồng qua ô cửa sổ ghé vào bên tai, chạm nhẹ vào những lọn tóc phập phòng trên trán như thiều thuốc ngủ đưa cô vào sâu giấc.
Quả đúng là liều thuốc tự nhiên, rất hiệu nghiệm, cô đánh một giấc đến tận 5h chiều.Tỉnh dậy với cái bụng đói meo, cô bước xuống nhà nhờ bác quản gia nấu cho ít gì đó lót dạ. Bước xuống đến nơi thì lại thấy Jungkook đang đeo tạp dề vào bếp.
END CHAP
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com