Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

hẹn hò??


"Dậy rồi thì ngồi xuống bàn đi, cháo chín rồi" không biết hắn có gắn đôi nhãn giả nào phía sau không mà cô chẳng nói năng hay phát ra tiếng động gì mà hắn vẫn phát hiện.

"Sao chưa về?"cô kéo ghế ngồi xuống chờ hắn bưng cháo đến trước mặt. Muốn từ chối lắm á má mà tại đói quá đói:)))

Hắn chỉ nhìn cô chứ không nói. Cô cũng chẳng thèm bận tâm, lo cho cái bụng mình trước đã. Vì không muốn làm cô mất tự nhiên à nói đúng hơn là khó chịu khi hắn ngồi đó ( vì đang giận, chứ còn khái niệm ngại trước mặt Jungkook đối với Ami từ lâu đã không còn) nên hắn đã ra ngoài phòng khách đọc sách

5 phút sau, tiếng muỗng va chạm vào đáy bát vang lên, cô đứng dậy đi đến bồn rửa chén để vào đó. Bụng cũng đã no, ngủ cũng vừa mới dậy cô chẳng biết làm gì hơn ngoài việc ra phòng khách ngồi chơi. Cô là ra xem tivi cho đỡ buồn chứ không phải ra với hắn nhá.

Bước ra phòng khách với đĩa trái cây cầm trên tay, cô nhanh chóng đặt xuống bàn khi thấy hắn đang ôm lấy bụng với sắc mặt khó coi.

"Lại đau dạ dày à?" lúc này thì không giận hờn gì nữa hết. Cô đỡ hắn ngồi ngã ra sau, dựa vào ghế.

Hắn gật nhẹ đầu thay cho lời đáp

"Có mang thuốc không? Chờ tao" thấy hắn lắc đầu, cô liền vội vội ,vàng vàng chạy qua nhà hắn để lấy thuốc.

Đến nhà hắn lại thấy ông bà Jeon đang ngồi xem tivi, chỉ kịp chào họ một cái rồi cô hỏi bà Jeon tủ thuốc ở đâu để lấy cho hắn.

"Nó lại đau dạ dày à con?" thấy cô có chút hoảng bà Jeon cũng hơi lo lắng

"Vâng ạ" cô vừa lấy thuốc vừa trả lời bà Jeon.

"Hôm qua nó cũng vừa đau dạ dày đến ngất đi vậy mà hôm nay chưa kịp ăn uống gì đã chạy sang nhà con"

"Dạ???" cô hơi ngạc nhiên trước lời bà Jeon nói, à phải nói đúng hơn là không hiểu gì cả.

"Chứ chẳng phải hôm qua nó vừa tỉnh dậy đã chạy đi tìm con à? Hai đứa không gặp nhau sao?"

"Dạ không có, hôm qua là Jungkook đưa con về mà, dạ thôi con xin phép về cho nó uống thuốc ạ!" Cô dường như đã hiểu được cơ bản vấn đề, nhưng để hỏi rõ hơn thì thật sự không có thời gian. Cô nhanh chân cầm thuốc quay về nhà cho hắn uống.

Về đến nơi cô nhìn thấy hắn vẫn đang ôm bụng nhăn mặt. Mặt dù thời tiết chẳng nóng, cộng thêm điều hòa được mở mát rượi như thế nhưng mồ hôi đã vươn lại trên trán hắn khá nhiều.

Cô định lấy thuốc cho hắn uống thì nhớ lại lời bà Jeon, bà nói hắn chưa ăn và nói sẽ sang nhà cô ăn cùng, nhưng cô ngủ từ trưa đến giờ, hơn nữa hôm nay ông bà Kim không có nhà, nhà cô cũng đâu có nấu cơm vậy chứng tỏ cả ngày hôm nay hắn chỉ ăn nhẹ vào buổi sáng. Không ăn uống gì mà uống thuốc vào chắc chở hắn đi sút ruột mất, thế là cô lại phải đi nấu cháo ngược lại cho hắn ăn. Do là không biết nấu,nên cô chỉ có thể nấu cháo ăn liền cho hắn mà thôi.

"Ăn đi nè" đỡ hắn ngồi dậy để ăn ít cháo uống thuốc.

Hắn như đứa trẻ ngoan ngoãn làm theo những lời cô nói mà chẳng dám hó hé nữa lời. Những viên thuốc đắng ngắt thực sự đã có tác dụng, cơ mặt của hắn đến bây giờ mới được giãn ra một chút.

"Tao xin lỗi" cô định hỏi hắn về chuyện hôm qua, nhưng chẳng hiểu sao lời xin lỗi lại được thốt ra trước.

"Có lỗi gì mà xin, chẳng phải tao mới là đứa có lỗi nên mày mới giận tao sao? Mà nói cho tao biết đi đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại giận tao?"

"Chẳng có gì, chỉ vì nghĩ mày bỏ tao về trước" cô dĩ nhiên giấu hắn về chuyện cô bị Lee Searang bắt nạt

"Ngốc, sao tao bỏ mày về trước được, chẳng qua tao có chút việc nên quay lại rước mày hơi trễ thôi" hắn cốc vào đầu cô

"Đi bệnh viện?"

"hả???" như tên trộm bị phát hiện, mặt hắn bây giờ rất khó coi.

"Bác Jeon nói với tao hết rồi, không phải giấu"

"Haha, chỉ là bệnh cũ, không có gì đáng ngại"

Vậy là hiểu lầm đã được hóa giải,cô và hắn lại hòa nhau. Hắn cũng ở lại chơi cùng cô đến khi ông bà Kim về hắn mới quay về.


----------


Thoáng chốc mà sinh nhật Mia đã qua một tháng, vụ việc lần trước bị Searang chơi xấu cô cũng đã đến dằn mặt ả một trận, dĩ nhiên cô không động tay động chân với con người dơ bẩn đó làm gì, chỉ là dùng một chút thủ thuật để cô ta bị mời phụ huynh, thế thôi. Gì chứ đụng đến Kim Ami này thì cô sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu.

 Nói đến vấn đề đó mới nhớ, cô cùng Lucci giữ bí mật chuyện này, chẳng cho ai biết kể cả Jungkook. Chính vì thế phi vụ kia chỉ có cô làm đạo diễn và cùng sự giúp sức nho nhỏ của Lucci. Kể từ dạo đó Ami có vẻ rất thân với Lucci, bọn họ thường xuyên đi chơi cùng nhau,thậm chí là cậu ấy đưa cô về thay vì là Jungkook.

"Hôm nay là ngày nghỉ, con dậy sớm thế?" thưởng thức tách trà nóng trên tay, bà Kim đưa tay gấp cuốn tạp chí để nhẹ xuống bàn.

"Dạ con có hẹn với bạn ạ. Hôm nay con sẽ không về ăn cơm đâu nên ba mẹ đừng chờ cơm con nha. Con đi đây mẹ yêu... Chụt" cô vui vẻ hôn bà Kim một cái rồi chạy ra ngoài.

"Khiếp chưa, con gái tôi nay biết yêu rồi hay sao mà đi chơi lại xúng xính váy vóc thế kia, đã vậy còn trang điểm nữa chứ." Bà mỉm cười nhìn cô con gái nhỏ đáng yêu của mình. 

Cô ra ngoài bắt taxi đến điểm hẹn. Sở dĩ Lucci đòi đến rước nhưng cô lại không chịu vì hắn chưa đủ tuổi mà đòi lái xe hơi đến rước cô. Có điên cũng không giao cái mạng này cho hắn.

Điểm hẹn của cả hai là một nhà hàng sang trọng ven sông Hàn. Đến nơi cũng sớm hơn giờ hẹn 10 phút nhưng Lucci đã ngồi đó đợi sẵn.Cậu ấy nhìn thấy cô đang đứng nghiêng đầu tứ phía kiếm tìm liền đứng dậy vẫy tay thu hút sự chú ý. Ami nhanh chóng nhìn thấy được người kia, vui vẻ tiến đến nơi cậu ấy đang ngồi.

"Xin lỗi đã để cậu đợi!" cô ngồi vào chiếc ghế vừa được cậu kéo ra

"Gì chứ,vẫn chưa đến giờ hẹn mà."

Nhân viên đã bắt đầu phục vụ món ăn, họ cùng nhau thưởng thức và hỏi han nhau vài điều

"Ami này, quen biết nhau cũng đã hơn 1 tháng rồi mà tớ cũng chưa biết nhiều về cậu lắm, ừ thì....cậu và Jungkook yêu nhau hả?"

Cô ngừng hẳn động tác ăn của mình " Gì chứ, cậu nhìn sao mà nói hai đứa mình yêu nhau vậy"

"Nói vậy là hai cậu không phải là người yêu như mọi người đã đồn à?" Cậu có chút ngạc nhiên 

"Chắc họ thấy bọn mình thân nhau quá nên mới nghĩ vậy. Chứ mình và Jungkook làm sao mà yêu nhau được, nó giống anh trai của mình thì đúng hơn"

"Ồ" Lucci đáp lời cô nhưng trên miệng có ý cười.

Hai người họ ăn xong cũng thanh toán rồi ra về.

"Cậu có muốn đi dạo sông hàn với mình một lát không?" thật ra đây vốn dĩ là ý định ban đầu của  Lucci khi hẹn nhau tại nhà hàng này rồi

Nhận được sự đồng ý từ cô, cả hai lại cùng nhau ra sông Hàn hít khí trời.


-------

"Hai đứa vẫn chưa về sao? Sao bác điện Ami nó lại không bắt máy vậy."

"Dạ.... dạ bọn con đi dạo một lát sẽ về ngay ạ" hắn vẫn không hiểu bà Kim nói đến chuyện gì, tại vốn dĩ việc cô đi chơi cô không hề nói cho hắn biết. Nhưng vẫn có thể hiểu được vấn đề là hiện tại cô chưa về nhà

Bà Kim cứ nghĩ con gái cưng của bà đi 'hẹn hò' cùng Jungkook nên mới điện cho hắn khi cô không liên lạc được. 

Dù không biết cô đang ở đâu nhưng hắn vẫn bao che vì sợ lát về cô sẽ bị la. Hắn nhanh chóng mặc vội cái áo khoác rồi ra ngoài, chẳng biết cô ở đâu, điện thoại gọi cũng chẳng bắt máy khiến cho hắn hơi lo lắng.

"Ami có đi cùng mày không?" hắn gọi điện hỏi cho Mia 

Nhưng rồi nhận được câu trả lời không lại khiến hắn càng hoảng hốt. Trời đã bắt đầu nhá nhem tối, ánh đèn đường cũng đã được bật lên, xe cộ cũng vì thế mà mở đèn soi đường đi. Hắn chạy đi khắp nơi tìm xem cô ở đâu, không dám bắt taxi vì sợ ngồi taxi sẽ khó thấy cô nên đành dùng đôi chân mà chạy. Vầng trán của hắn đã bắt đầu lấm tấm mồ hôi mặc cho khí trời đang se lạnh.

Không biết mình đã đi bao xa, chỉ biết hiện giờ đã hơn 7h vẫn chưa tìm được cô, hắn cứ vậy mà lo lắng chạy khắp nơi đi tìm. Bước chân của hắn từ từ dừng chuyển động khi nghe tiếng điện thoại vang lên, nhìn vào màn hình hiển thị tên người gọi khiến hắn không chần chừ mà bắt máy.

"Mày đang ở đâu?" hắn nói chuyện với cô với tone giọng gấp gáp, lo lắng

"Tao đang ở nhà, xin lỗi vì không nghe điện thoại của mày, do điện thoại tao hết pin cúp nguồn nên không nghe được, tao vừa sạc được vài phần trăm liền mở nguồn lên mới biết mày gọi nhiều như thế"

"Mày đi đâu?" biết được cô đã an toàn về nhà, hắn mới an tâm lấy lại tone giọng trầm ấm không chút vội vàng

"Tao đi chơi cùng Lucci, quên không nói cho mày. À mà mày đang ở ngoài à, sao nghe ồn thế"

"Đi mua chút đồ thôi" Lucci? Hắn không ngờ đến việc có ngày nào đó hắn muốn tìm cô lại phải gọi cho người con trai khác.

"Không có việc gì nữa thì tao cúp trước nhé" nghe đầu dây bên kia ừm nhẹ một tiếng cô liền tắt máy.

Hắn thở phào nhẹ nhỏm quay trờ về nhà. Hắn ngồi taxi hơn 30 phút mới về tới nhà, không nghĩ lúc đó mình lại đi xa đến như vậy.


END CHAP.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com