Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Người xưa- chốn cũ

Thời gian gần đây thái độ của Jeon Jungkook đối xử với cô lại quay ngắt 180 độ, hắn không còn gắt gỏng hay khó chịu với cô như trước nữa mà đôi lúc lại có chút quan tâm, hỏi han cô. Ami không hiểu tại sao hắn lại như vậy nhưng cô thấy rất vui, cô vui vì hắn đã không còn câm hận mình.

"Chủ tịch, hôm nay ba mẹ Jeon có gọi điện đến lúc cậu đang họp nên tôi đã bắt máy. Họ nói lâu rồi không thấy cậu về nên muốn cậu về ăn cơm cùng họ"

Ami nói xong vẫn không thấy có gì đó sai sai trong câu nói của mình đến khi nhìn thấy vẻ mặt đâm chiêu của hắn nhìn mình cô mới khó hiểu.

"Cô nói ai gọi." Hắn cố tình hỏi lại.

"Là ba mẹ Jeon ạ." Lúc này cô mới nhận ra vấn đề, cô đưa tay chặn lấy cái miệng tài lanh tài lẹt của mình

"Dạ...dạ là ba mẹ của chủ tịch ạ." Cô lúc này xấu hổ cúi đầu nên không nhìn thấy được nụ cười vừa xuất hiện trên mặt hắn.

"Được! tôi biết rồi, cô chuẩn bị đi rồi đi với tôi."

"Dạ? Tôi cũng phải đi nữa sao?"

"Không thích?"

"Dạ không có."

Đã hơn 5h chiều, chiếc Rolls-Royce Boat Tail đen bóng đang từ từ lăn bánh trên đường. Chiếc xe lên đến gần 30 triệu USD đi đến đâu cũng khiến người ta phải ngước nhìn đến đó. Chiều tan tầm, giờ cao điểm nên kẹt xe là chuyện hiển nhiên thế nhưng bọn họ lại không dám chen chút gần chiếc xế hộp này, lỡ chẳng may xước 1 đường thì coi như còn cái nịt.

Thông thường hắn sẽ ỷ lại việc chẳng ai dám đến gần chiếc xế hộp đắt tiền của mình nên dù là giờ cao điểm thì vẫn cứ vút như bay trên đường nhưng chẳng biết sao hôm nay hắn lại cứ từ từ thông tha mà chạy.

Ami ngồi bên trong chiếc xe sang trọng nhưng lại cảm giác hơi khó chịu, thứ nhất là cô đang ngồi cùng hắn nên có chút ngượng ngùng, thứ hai là cô đang khó chịu bởi ánh nhìn của mọi người xung quanh. Dĩ nhiên cô biết họ không thấy được bên trong, thứ họ nhìn chỉ là chiếc xế hộp tiền tỉ nhưng mà dù sao thì cô từ đây nhìn ra vẫn cứ thấy mắt họ nhìn chầm chần vào mình như vậy kiến cô có chút khó chịu.

"Chủ tịch à, hay là mình hạ cửa kính xuống được không, tôi muốn tận hưởng một chút gió mát của mùa thu." Cô lấy cái cớ để hắn hạ kính xe xuống thôi chứ ngoài đường kẹt xe khói bụi không, có tí trong lành nào đâu mà hít với chả hét.

Thật ra cô nghĩ khi mình hạ kính xuống, người bên ngoài sẽ ngại và không nhìn thẳng vào cô như lúc nãy nữa với cả nó cũng đỡ ngột ngạt hơn khi hít chung bầu không khí riêng tư cùng hắn. Nhưng hình như cô sai lầm rồi, kính xe vừa được mở xuống ánh nhìn của mọi người càng đỗ dồn về phía này hơn, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, cô mới nhìn về phía hắn, theo hướng nhìn của mọi người

" Đ* m*  đẹp điên."

Ami thốt lên mà không cần suy nghĩ. Nhìn kìa, hắn đang tập trung lái xe, chiếc mũi đẹp hơn thẩm mĩ này quả thật rất ấn tượng, hai bên quai hàm của hắn sắc lẹm thật khiến người ta ganh tỵ. Mái tóc đen được hắn vuốt ngược lên để lộ phần trán quả thật rất soái, nói thì hơi mắc cỡ chứ nhìn hắn lúc này cô thật sự muốn đẻ. Dù sao thì nếu con mình có được cái gen này thì quả thật rất tuyệt vời.

Người bên cạnh nghe được câu nói của cô liền quay qua nhìn người đang nhìn mình không chớp mắt.
" Mê tôi đến thế à"

Lúc này cô mới biết xấu hổ mà quay mặt đi chỗ khác. Nhưng mà hình như cô biết xấu hổ còn đám người ngoài kia thì không.

....:"Anh đẹp trai ơi, anh có muốn làm mẹ của các con em không?"

.....:"Anh ơi, ăn gì mà đẹp điên vậy"

......:"Đã đẹp lại còn giàu, nhìn anh thôi em đã muốn đẻ."

Hàng loạt câu nói không chút liêm sĩ của các cô gái vang lên khắp con phố. Quả thật nếu bây giờ có xảy ra tai nạn giao thông thì người đầu tiên chịu tội phải là Jeon Jungkook. Hắn ta đang thu hút hết ánh nhìn của mọi người, chẳng ai thèm nhìn đường chỉ lo nhìn hắn ta.

'Đám người đi đường không biết là có biết ngại hay không mà lại la hét toáng cả lên, đúng là không có chút liêm sĩ nào'.

"Nhả vía biết ngại cho các người. Con gái con đứa gì mà mê trai ra mặt" cô vừa nói vừa kéo kính lên.

"Cô có cái vía đó đâu mà đòi nhả."

"Không thấy người ta ngại hay sao còn nói chuyện kiểu đó, cái tên đáng ghét này." Bị hắn nói móc, cô chẳng dám đáp lại nói đúng hơn là không biết đáp cái gì, chỉ dám xầm xì chửi hắn.

"Lúc nãy đòi hít khí trời sao bây giờ lại kéo kính lên rồi." Hắn dường như không có ý định tha cho cô.

"Hít bụi thì có, khí trời đâu ra." Cô tự nhiên nổi quạo với hắn.

Kéo kính xuống cho bọn ngoài kia ngắm hắn hả, cô đâu có ngu, hắn đâu ra sẵn mà cho các người ngắm, để bà đây ngắm thôi.

Bị cô nổi nóng vậy mà hắn lại không thấy khó chịu, lại có chút buồn cười mới hay. Đây mới đúng là cô mà hắn biết, chứ không phải kẻ yếu đuối sơ hở là rơi lệ.

Chiếc xe từ từ đã ra khỏi đoạn kẹt, đi đến những phần đường thông thoáng hơi, trời đã gần 6h nhưng mặt trời cũng vẫn còn lấp ló đằng xa chưa chịu rời đi. Ami một lần nữa kéo cửa kính xuống để nhìn ngắm cung đường quen thuộc, đã lâu rồi cô khung trở lại đây, cũng đã lâu rồi kể từ ngày cô không còn xem nơi đó là nhà.

Đến ngã rẽ tiếp theo họ sẽ đi qua con đường chất chứa bao nhiêu kỉ niệm của cô và hắn, không biết hắn còn nhớ hay đã quên nhưng cô thì vẫn nhớ mãi về nơi này. Nơi đây vẫn như ngày nào, vẫn thơ mộng và trữ tình, vẫn chứa đầy những vẻ đẹp của buổi chiều thu nhuốm màu hoàng hôn đỏ thấm.

Không khác tâm trạng của Ami là mấy, khi đi qua đây trong lòng hắn lại có chút bồi hồi khó tả. Hắn cố tình cho xe đi chậm hơn để nhìn ngắm lại nơi này. Đã 8 mùa lá đổ trôi qua hắn mới có dịp nhìn lại nơi xưa cũ, nơi chất chứa bao nhiêu kỉ niệm mà trong một khoảnh khắc nào đó hắn đã ước mình có thể quên đi. Không hẳn là 8 năm rồi hắn mới quay lại đây, chỉ là thỉnh thoảng hắn về thăm ba mẹ Jeon lại không phải dịp lá phong đỏ rơi hoặc là trời đã tối đen không thấy cảnh này. Ấy vậy mà hôm nay lại vô tình thấy được cảnh cũ và trùng hợp thay người xưa cũng ở cạnh bên.

Đi hết cung đường thơ mộng đó, rẽ sang một con đường nữa thì dinh thự nhà họ Jeon cũng đã hiện ra trước mặt, nơi đây chẳng có gì thay đổi cả, vẫn nguy nga và tráng lệ như ngày nào. Cánh cổng đen lớn của dinh thự được mở ra, Jungkook cho xe đỗ vào sân nhà.

Ami nhìn quanh một lúc rồi lại nhìn sang căn biệt phủ đối diện, phải nơi đó từng là tổ ấm mà cô muốn quay về nhưng giờ đây không còn nữa. Cô nhìn sang căn phòng đang hướng thẳng về căn phòng của Jungkook trên cao kia rồi miệng lại bất giác cười khi nhớ về những năm tháng nhớ nhung về hắn.

"Vào thôi."

Ông bà Jeon nghe tiếng xe đổ từ xa đã chạy ra chào đón quý tử về nhà. Bản thân hắn là con một nhưng lại bận bịu việc công ty nên chẳng mấy khi chịu về nhà thăm ông bà, nhiều lúc ông bà muốn hắn lấy vợ sinh con cho gia đình đông con đông cháu thì hắn lại lắc đầu nói mình vẫn còn trẻ.

"Thưa ba mẹ con mới về."

Ông bà Jeon chưa kịp vui mừng vì thấy hắn về thì lại ngỡ ngàng khi nhìn thấy Ami.

"Ami, là con phải không" bà Jeon vui mừng khi gặp lại cô.

"Dạ là con đây, hai bác khoẻ không ạ. Lâu rồi con không về thăm hai bác, con thật thất lễ quá."

Cả ba mẹ Jeon đều biết chuyện của cả hai và cả chuyện gia đình Ami nên họ không muốn nhắc nhiều tới chuyện này vì sợ cô không vui.

Ba mẹ Jeon vui vẻ tiếp đón cô mà quên luôn hắn. Thật ra hắn cũng không qua xa lạ với cảnh này, lúc trước khi cả hai còn thân thiết cô lúc nào cũng ở nhà hắn, sủng nịn ba mẹ hắn nên họ rất thương cô, xem cô còn quý hơn hắn, còn cho cô hẳn một phòng để ngủ ở nhà của họ dù nhà cô cách nhà họ có mấy bước chân ( mấy bước chân là tính từ cổng này sang cổng kia nhé, còn từ cổng vào sân thì không dùng bước chân làm đơn vị được)

END CHAP
Tui chuẩn bị thi KTHP nên bận quá 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com