Chap 664
Chaeyoung đối với sự nhắc nhở của tài xế, đần độn gần nửa phút, mới vội vàng lấy túi tiền ra, trả tiền.
Tài xế dừng xe ở đối diện khách sạn BM, Chaeyoung đợi cho taxi rời đi, đường cái rộng lớn, liếc thấy khách sạn ở đối diện đèn đuốc sáng trưng.
Nói không nên lời là vì cái gì, trong lòng cô nổi lên khẩn trương, còn có phần nghĩ sẽ quay lại, không muốn qua tiếp.
Người ở bên đường, ước chừng đứng tầm 5 phút đồng hồ, mới xoay người, không nhanh không chậm đi qua cầu vượt đi bộ, sau đó từng bước một đi đến khách sạn.
Chaeyoung =>> đi từ trên cầu đi bộ xuống, trong nháy mắt liền ngừng lại, trước cửa khách sạn có một chiếc xe, chính là xe của anh.
Đó là xe của Lalisa .
Anh thật sự đến khách sạn BM.
Vốn dĩ tâm trạng cô đã không ổn, giờ lại hoàn toàn sụp đổ.
Chẳng lẽ những lời Jung Lia nói là sự thật ?
Lisa đến khách sạn BM, là muốn gặp gỡ với một người phụ nữ nước ngoài.
Nhưng là, tối hôm qua rõ ràng anh đã cùng cô tiến vào giấc ngủ, buổi sáng cô tỉnh lại trước, anh vẫn nằm bên cạnh, vẫn duy trì tư thế ôm lấy cô của hôm trước.
Chaeyoung nhìn chằm chằm xe của Lisa rất lâu, sau đó mới đưa tầm mắt nhìn đến khách sạn kia, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía mái nhà.
Tầng trên cùng, là phòng Tổng thống… Jung Lia đã nói cho cô số phòng, chẳng lẽ bọn họ thật sự ở trong phòng 1002 ?
Chaeyoung nuốt nước miếng một cái, chần chờ một hồi, những vẫn đạp bước chân, đi vào trong khách sạn.
Khách sạn BM cho dù là khách đến xem thử, cũng vẫn phải làm đăng ký.
Cô chỉ cần báo tên của anh và số chứng minh thư, là biết được anh có phải ở phòng 1002 không ?
Đại sảnh trước khách sạn, chỉ có hai nhân viên lễ tân, có thể bởi vì quá muộn, nên có chút buồn ngủ, nhìn thấy Chaeyoung đi tới, một chàng trai trong đó ngay lập tức xốc lại tinh thần, treo nụ cười lên một bên, hiền lành hỏi : “Xin hỏi cô muốn vào ở trong sao ?”
Chaeyoung bình tĩnh lắc đầu, sau đó lấy điện thoại, tìm số chứng minh thư của Lisa , nói : “Tôi có người bạn ở đây, tôi đến tìm anh ấy, số chứng minh thư của anh ấy là…”
Chaeyoung nói ra mấy con số, chàng trai lập tức gõ trên bàn phím.
Đợi sau khi nói xong 11 chữ số, liền lễ phép nói với Chaeyoung một câu “Chờ một lát”, sau đó kiểm tra, qua ước chừng nửa phút, lại ra hiệu xin mời với Chaeyoung : “Anh Manoban ở phòng 1002, tôi dẫn cô đi lên.”
Trong giây phút này, Chaeyoung không biết nên hình dung tâm trạng của mình như thế nào.
Thật ra, cô có thể đi ra ngoài cửa lúc đêm hôm khuya khoắt, trực giác nói cho cô biết, khẳng định là anh có chuyện gì gạt cô.
Lúc cô nhìn thấy xe của anh ở trước cửa khách sạn, cô cũng đã có dự cảm, Lia nói với cô những điều đó, có thể là sự thật.
Chỉ là trong lòng cô vẫn còn một chút cố chấp, không muốn tin, cho nên mới chạy đến lễ tân tìm một đáp án có thể khẳng định.
Chaeyoung cảm thấy trái tim của mình như bị người nào đó hung hăng bóp lấy, máu tươi không ngừng chảy ra, đau đớn khiến sắc mặt cô trở nên tái xanh trong nháy mắt, lạnh lẽo bủa vây.
Đúng là ngay cả như vậy, trong lòng cô vẫn lại hết lần này đến lần khác nói với mình, toàn bộ không phải là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com