Tin nhắn
Trung bình mỗi ngày, khung chat của Choi Seungcheol và em- Cánh Cụt -sáng đèn từ sớm tinh mơ đến tận khuya lắc khuya lơ, theo một nhịp điệu riêng chỉ hai người mới hiểu. Ở Hàn Quốc, giữa nhịp sống bận rộn của Seungcheol - một idol nổi tiếng, và em - sinh viên thạc sĩ ngành Truyền thông với thời khóa biểu dày đặc, những dòng tin nhắn trở thành sợi dây nối chặt cả hai, từng nhịp từng nhịp, không sót một nhịp nào cả.
Sáng sớm - 6:30AM
Khi trời Seoul vẫn còn mù sương, điện thoại em sẽ rung lên nhẹ một cái:
[Anh chú 🍒]:
Công chúa dậy chưa đó?
Anh sắp tới phòng tập nè.
Dậy rồi thì nhắn anh một câu cho an tâm đi, bé ơi.
Tin nhắn kèm theo ảnh: một cái bánh cá anh mới mua ở tiệm tiện lợi gần công ty. Anh nói anh sẽ giữ nó ấm đến trưa nếu em thèm ăn. Còn nếu em dậy trễ, sẽ có thêm một cái nữa chụp màn hình báo thức anh cài tên là "Gọi bé ăn sáng".
[Thỏ ranh 🍓]:
Dạaaaaa... bé vừa mở mắt thôi màaaa...
Huhu anh ăn bánh cá chừa cho em một miếng với...
Gửi ảnh tóc rối, đôi mắt ngái ngủ và cái mền chùm kín đầu, chỉ lộ cái trán cao sáng bóng.
Giữa trưa - 12:17PM
Đây là lúc em vừa tan lớp, hoặc vừa đi ăn cơm với bạn. Còn Seungcheol thì tranh thủ nhắn tin trong lúc nghỉ giữa các buổi tập.
[Anh chú 🍒]:
Thỏ ăn gì trưa nay đó? Đừng nói là lại chỉ uống cà phê sống qua ngày nghe chưa.
Anh biết hết á. Lúc nào ăn ít là mặt gầy liền, má không còn hồng hồng nữa.
[Thỏ ranh 🍓]:
... Bé ăn bánh mì trứng thôi à. Mà ngon lắm!
Gửi ảnh cắn dở nửa cái bánh mì, mặt hí hửng
Anh năn nỉ người ta chụp hậu trường cho em coi đi, em nhớ anh quá. (ง •̀_•́)ง
Ngay lập tức, phía bên kia gửi tới một đoạn video ngắn: Seungcheol trong phòng tập, đang vừa nhảy vừa cười tươi như hoa hướng dương nở giữa mùa đông. Đôi mắt hắn lấp lánh khi nhìn vào ống kính:
"Gửi cho Cánh Cụt nhỏ nè. Nhớ thì ăn no vào, giữ sức chờ anh về."
Buổi chiều - 5:45PM
Thường là khoảng thời gian em tan học, chen chân giữa những chuyến tàu điện đông đúc. Và hắn, nếu không bận họp với staff, sẽ nhắn một cái reminder không thể lẫn đi đâu được:
[Anh chú 🍒]:
Bé lên tàu chưa đó? Giữ điện thoại chắc vào, đừng cứ cúi đầu hoài.
Có ai chen em thì nhớ mắng nha. Mắng xong nhắn cho anh biết liền.
[Thỏ ranh 🍓]:
Có một ahjussi đứng sát quá... bé vừa lườm ổng xong...
Gửi ảnh chụp trộm giày của người đứng cạnh kèm caption:
"Tội nghiệp đôi giày, bị lườm không biết lý do."
Anh có mắng ai chưa? Có tức giận gì không?
[Anh chú 🍒]:
Anh chỉ tức một cái: không phải anh đang đứng cạnh em.
Nếu là anh, bé sẽ được dựa vai từ đầu đến cuối chuyến tàu.
Gửi sticker hình trái tim đỏ thẫm.
Tối muộn - 10:36PM
Trước khi ngủ, là khung chat ngọt như rót mật.
[Thỏ ranh 🍓]:
Bé tắm xong rồi... nằm trong mền rồi...
Nhưng chưa buồn ngủ đâu. Anh kể chuyện đi.
Kể chuyện hôm nay anh gặp ai, nói gì, ăn gì... kể cả giấc mơ trưa nếu có...
Và rồi từ phía hắn, là một đoạn voice dài gần 3 phút. Giọng Seungcheol khàn khàn vì đã nói nhiều cả ngày, nhưng vẫn dịu dàng, đầy cảm xúc:
"...Hôm nay lúc ăn trưa với tụi nhỏ, anh nghe Jun kể chuyện cười mà cười đến mức sặc cơm. Còn trong lúc tập, anh cứ nghĩ hoài về lúc em dụi mắt ngái ngủ sáng nay. Em có biết trông em lúc đó giống con mèo nhỏ chưa chịu dậy không? Mèo của anh, đừng có cứ gãi muỗi rồi quên bật máy nữa, biết chưa..."
Cuối voice, hắn hạ giọng thì thầm:
"...Anh yêu em. Nhiều lắm. Bé yêu ngủ ngoan nha."
Tổng kết trung bình mỗi ngày:
Tin nhắn văn bản: 130~150 tin.
Ảnh chụp & sticker: 20~30 ảnh.
Voice message: 2~5 voice dài.
Gọi video: Ít nhất 1 lần/ngày, trước khi ngủ.
Dù lịch trình dày đặc, dù khoảng cách giữa các lịch trình không bao giờ đủ rộng, Choi Seungcheol vẫn luôn tìm được khe nhỏ trong thế giới bận rộn ấy để chen vào bên em. Cả hai yêu nhau qua từng đoạn tin, từng icon, từng cú rung nhẹ mỗi khi điện thoại sáng màn hình...
Và cũng nhờ vậy, em chưa từng cô đơn thêm một giây nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com