Yêu
Choi Seungcheol – Kẻ Minh Mẫn Trước Em Thành Kẻ Mù
Choi Seungcheol là người minh mẫn. Hắn nhìn đời rõ ràng, phân biệt trắng đen, biết ai là bạn, ai là thù, ai là người nên tin tưởng, ai là kẻ cần đề phòng. Nhưng trước em, hắn như kẻ mù.
Không phải vì em lừa dối hắn, cũng chẳng phải vì em che giấu điều gì. Mà bởi hắn tự nguyện để em dẫn dắt, bởi hắn tin rằng con đường em đi là ánh sáng.
Giữa thế gian đầy rẫy lọc lừa và những điều dơ bẩn, hắn chọn tin vào em. Chọn tin vào đôi mắt hoa đào trong trẻo, chọn tin vào đôi bàn tay mềm mại, chọn tin vào từng lời em nói ra.
Và hắn chưa từng hối hận.
—
Mùa xuân trong hình hài một gã đàn ông
Choi Seungcheol không phải kiểu người chỉ biết yêu đương mù quáng. Hắn mang trong mình cái khí thế của tuổi trẻ rực cháy, của hoài bão và trách nhiệm. Hắn là người đàn ông có ước mơ, có chí tiến thủ, có sự vươn lên không ngừng.
Nhưng dẫu bận rộn, dẫu bôn ba, hắn chắc chắn sẽ không bỏ em lại phía sau.
Có những lúc hắn chạy thật nhanh, nhưng khi nhận ra em còn ở phía sau, hắn sẽ dừng lại, chờ đợi.
Hoặc đôi khi, hắn sẽ quay lại, nắm lấy tay em, kéo em đi cùng hắn.
Chưa từng có một giây phút nào hắn nghĩ sẽ để em một mình.
Vì với hắn, em không phải là gánh nặng.
Em là điểm tựa, là người mà hắn muốn đồng hành suốt cuộc đời này.
—
Bàn tay trần trụi bóc từng lớp phòng vệ
Em từng bị tổn thương. Từng chịu đủ mọi vết cứa của đời người, từng đắm mình trong bóng tối đến mức không dám tin vào ánh sáng nữa.
Vậy nên em tự xây quanh mình một bức tường. Một lớp phòng vệ dày đặc, kiên cố, vững chắc đến mức không ai có thể chạm vào.
Nhưng Choi Seungcheol là kẻ kiên nhẫn.
Hắn không phá bức tường ấy, vì hắn biết, nếu dùng vũ lực, em sẽ càng rút lui, càng thu mình lại, càng co rúm đến mức không ai có thể chạm đến.
Thay vào đó, hắn dùng tay trần, dịu dàng mà gỡ từng lớp một.
Không phải bằng lời hứa suông, không phải bằng những hành động đột ngột khiến em sợ hãi, mà là bằng chính sự chân thành.
Bằng những cái ôm siết chặt mỗi khi em giật mình giữa đêm.
Bằng những câu dỗ dành mỗi khi em khóc mà không rõ lý do.
Bằng ánh mắt hắn nhìn em, tràn đầy sự kiên nhẫn và yêu thương, như thể dù có mất bao nhiêu năm, hắn cũng sẽ chờ em mở lòng.
Và khi lớp phòng vệ cuối cùng rơi xuống, hắn thấy một em nhỏ dịu dàng, nhẹ nhàng, ủy mị đến phát nghiện.
Một em nhỏ không phải là mạnh mẽ vô cảm như em luôn cố tỏ ra, mà là người dễ mềm lòng, dễ tổn thương, dễ xúc động đến mức chỉ cần một câu nói nhẹ cũng có thể khiến em rơi nước mắt.
Lúc ấy, hắn biết mình đã yêu đúng người.
—
Khi tình yêu là chân chính không có lý trí
Người ta nói, đàn ông khi yêu vẫn có thể lý trí.
Nhưng Choi Seungcheol không phải kiểu người đó.
Hắn yêu em theo cách của hắn—một cách bản năng và phi lý trí.
Nếu em gặp nguy hiểm, hắn sẽ lao vào cứu em mà không nghĩ đến hậu quả.
Nếu em khóc, hắn sẽ sẵn sàng nhận lỗi dù chẳng biết mình sai ở đâu.
Nếu em nói muốn sao trên trời, hắn sẽ tìm mọi cách để mang về cho em, dù có thể đó là điều không tưởng.
Hắn yêu, là yêu bằng cả trái tim, cả lý trí, cả linh hồn.
—
Hắn chưa từng nói ra, nhưng hắn luôn quan sát em.
Hắn biết em có thói quen cắn môi khi lo lắng, biết em hay cuộn mình vào chăn khi cảm thấy bất an.
Hắn biết em sẽ nói "không sao đâu" ngay cả khi em đang rơi nước mắt.
Hắn biết em luôn tỏ ra mạnh mẽ, nhưng thật ra chỉ cần một cái ôm ấm áp cũng có thể khiến em vỡ òa.
Vậy nên, hắn sẽ luôn ở đây.
Luôn là người đưa tay ra mỗi khi em cảm thấy thế giới này quá đỗi nặng nề.
Luôn là người dịu dàng lau nước mắt cho em, dù chẳng cần biết lý do.
Luôn là người đứng phía sau, để nếu em có gục ngã, hắn sẽ là nơi em có thể dựa vào.
Bởi vì khi đã yêu đủ sâu, người ta không còn chỉ là yêu nữa.
Mà là nguyện dùng cả cuộc đời này để bảo vệ người kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com