Chương 3: những vệt xám trong ánh mắt
Ngày hôm sau, tôi đến lớp với một quyết tâm mới.
Trận bóng rổ hôm qua không chỉ là một trò chơi. Cái nhìn của Trần Lâm, sự im lặng kỳ lạ và những cảm xúc mà tôi không thể đọc được khiến tôi không thể dừng lại. Tôi không thể chỉ đứng nhìn nữa, tôi phải tìm hiểu cậu ấy.
Mặc dù Trần Lâm vẫn giữ khoảng cách, không giao tiếp với ai trong lớp, tôi vẫn không thể bỏ qua một điều: có vẻ như cậu ta luôn là người duy nhất giữ im lặng trong một thế giới ồn ào. Tôi không hiểu được tại sao, nhưng tôi biết rằng điều này không bình thường. Cảm xúc không thể chỉ bị khóa chặt. Nó phải có lý do.
Trong giờ học, tôi cố gắng tập trung vào bài giảng, nhưng mọi thứ lại quay lại với Trần Lâm. Cậu ngồi ở góc lớp, một mình, không để ý gì đến những gì diễn ra xung quanh. Tôi cố gắng tìm hiểu qua những người bạn cùng lớp, nhưng tất cả những gì tôi nhận được là những câu trả lời lấp lửng.
"Trần Lâm á? Cậu ta là người mới thôi mà. Không hiểu sao chẳng thấy cậu ấy nói chuyện với ai cả." – một bạn gái trong lớp nói, giọng trầm trồ.
"Chắc là kiểu trầm tính thôi. Cũng có thể do không thích giao du với đám đông ấy mà," – một bạn trai khác thêm vào.
Vậy là tôi lại biết thêm một điều: Trần Lâm không phải là người mới trong lớp, nhưng lại là người hoàn toàn lạ lẫm với mọi người xung quanh. Cảm giác như cậu ấy sống trong một thế giới khác, một thế giới mà chỉ có cậu và một bóng tối bao quanh.
Tôi quyết định không chỉ dừng lại ở những câu chuyện của bạn bè nữa. Tôi cần phải biết thêm về quá khứ của Trần Lâm. Nhưng việc này khó khăn hơn tôi tưởng. Dù là lớp trưởng hay bất kỳ ai, không ai thực sự biết về gia đình hay lý lịch của cậu. Cậu ta chỉ đơn giản là... xuất hiện.
Một ngày nọ, tôi đợi cậu ấy ở hành lang sau giờ học, như thể vô tình đi qua. Cậu đi một mình, không hề tỏ ra bất kỳ sự quan tâm nào tới những người xung quanh. Nhưng tôi lại nhận thấy một điều – cậu ta dường như cố tình tránh ánh mắt của tôi, như thể biết tôi sẽ nhìn vào cậu.
"Tôi không thích bị theo dõi." Câu nói của Trần Lâm làm tôi giật mình.
Cậu không quay lại nhìn tôi, nhưng giọng nói cứng rắn và lạnh lẽo ấy khiến tôi không thể không ngưng lại.
"Tôi chỉ tò mò thôi," – tôi đáp, không giấu nổi sự bối rối trong giọng nói.
"Vậy thì đừng tò mò." Cậu vẫn không quay lại, chỉ lạnh nhạt bước đi.
Lần này, tôi không thể kiềm chế được cảm giác thất vọng. Tại sao cậu ấy lại muốn tránh mình đến vậy? Tại sao cảm xúc của cậu lại bị đè nén và chôn giấu đến mức không một ai có thể tiếp cận?
Và một câu hỏi lớn hơn: Cậu ấy đang chạy trốn cái gì?
⸻
Cảm giác bức bối lại trỗi dậy trong tôi, nhưng tôi không thể từ bỏ. Trần Lâm không phải là một người bình thường, tôi cảm nhận được điều đó rõ ràng. Cậu có một bí mật gì đó – điều gì đó đã làm cậu thay đổi và làm cho cậu ấy trở nên như vậy. Tôi phải tìm ra.
⸻
Bạn muốn đưa vào một cảnh khác nữa, nơi nữ chính có thể tìm thêm manh mối về quá khứ của Trần Lâm, hay là cho cậu ta một cơ hội để mở lòng hơn?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com