44
"Thứ này không đơn giản chỉ là một ảo ảnh," Triệu Viễn Chu nghiến răng. "Trác Dực Thần! Chúng ta cần tìm lỗi sức mạnh của nó. Chỉ phá hủy đôi mắt là không đủ."
"Ta biết rồi!" Trác Dực Thần gằn giọng, ánh mắt đảo khắp không gian. Những ký hiệu kỳ lạ xuất hiện rải rác trên mặt đất, ánh lên sắc đỏ nhợt nhạt. "Nhìn kìa! Những ký hiệu đó chính là nguồn năng lượng của nó!"
Triệu Viễn Chu gật đầu. "Được! Người phá ký hiệu, ta cầm chân nó!"
Hắn lao thẳng về phía cặp mắt không lồ, từng nhát chém phát ra những luồng sáng mạnh mẽ, buộc thực thể phải tập trung toàn bộ sức mạnh vào hẳn. Những tia sáng đỏ rực bắn tới liên tục, nhưng hắn lách người tránh né một cách thành thục, đôi khi còn lợi dụng chính tia sáng của nó để cắt đứt những bóng quỳ xung quanh.
Trong khi đó. Trác Dực Thần tập trung vào những ký hiệu trên đất. Mỗi lần hắn chém xuống một ký hiệu, không gian lại rung lên dữ dội, và những bóng quỷ đường như yếu đi rõ rệt. Tuy nhiên, một số ký hiệu được bảo vệ bởi những thực thể to lớn hơn, với bộ móng vuốt dài sắc lèm. Một con lao tới, nhưng Trác Dực Thần nhanh chóng lách sang một bên, dùng cả hai thanh đoản kiếm chém mạnh vào chân nó, khiến nó ngã xuống.
"Một ký hiệu nữa bị phá! Trác Dực Thần hét lên, rồi lại lao tới ký hiệu tiếp theo.
Triệu Viễn Chu tranh thủ thời cơ, dồn toàn bộ sức lực vào một nhát chém thẳng về phía đôi mắt khổng lồ. Thanh kiếm phát ra luồng sáng chói lòa, chém trúng con người của thực thể. Nó gầm lên đau đớn, nhưng chưa kịp phân công thì không gian bất ngờ sụp đổ.
Trác Dực Thần đã phá hủy ký hiệu cuối cùng.
Không gian đỏ rực bắt đầu tan rã, những bóng quỷ biến mất trong làn khói đen. Cặp mắt không lồ nhấp nháy vài lần, rồi tan biến như chưa từng tồn tại. Khi mọi thứ trở lại bình thường, cả hai thấy mình đứng trong căn nhà lúc đầu, giờ đây đã trống trơn và đầy mùi khói.
"Ngươi ổn không?" Trác Dực Thần hỏi, lau máu trên mặt.
"Ta ồn." Triệu Viễn Chu đáp, nhưng giọng vẫn lạnh lùng. "Huyết Nhân Ma không chết. Nó chỉ bị đầy lùi. Nếu không tìm được vật dẫn của nó, sớm muộn gì nó cũng quay lại."
Trác Dực Thần cau mày. "Ta đoán vật dẫn đó không ở đây. Nhưng ít nhất, chúng ta đã tạm thời ngăn nó."
Triệu Viễn Chu gật đầu, ánh mắt sắc lạnh. "Chúng ta cần quay về và bàn bạc lại. Có lẽ Bạch Cửu hoặc Anh Lỗi đã tìm được manh mối khác."
Cả hai chỉnh lại trang phục, rồi nhanh chóng rời khỏi căn nhà, để lại phía sau một không gian nặng nề và lạnh lẽo, như vẫn ẩn chứa một thứ gì đó chưa được khám phá hết.
Trác Dực Thần nhìn Anh Lỗi, ánh mắt đầy thắc mắc. "Ngươi có tìm thấy gì không?" hắn hỏi, giọng trầm, đầy vẻ lo âu.
Anh Lỗi ngồi thẳng người lên, rút một tấm bản đồ từ trong áo ra, trải lên bàn. " Ta và Tiểu Cửu đã kiểm tra một ngôi làng gần đây," Anh Lỗi bắt đầu, ánh mắt vẫn chăm chú vào bản đồ. "Có một sự hiện diện kỳ lạ, không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó một cách dễ dàng. Ta cảm nhận được một năng lượng đen tối lan tỏa từ nơi đó. Mọi thứ trong làng đều tĩnh lặng, không có một bóng người. Nhưng các dấu vết rõ ràng cho thấy có một trận pháp cổ xưa đã được kích hoạt."
"Trận pháp cổ xưa?" Triệu Viễn Chu nhíu mày, không giấu được sự lo lắng. "Cái gì đã được phong ấn ở đó?"
Anh Lỗi gật đầu, tiếp tục. "Không phải chỉ là một trận pháp thông thường. Nó có sự kết nối với những thứ mà chúng ta đã đối mặt trước đây, nhưng mạnh mẽ hơn nhiều. Có một nguồn sức mạnh đen tối ẩn chứa bên dưới. Ta không thể kiểm soát được hết năng lượng đó."
Bạch Cửu lắng nghe, đôi tay nắm chặt lại thành quyền. "Ngươi cảm thấy sao về nơi đó, Anh Lỗi? Có vẻ như chúng ta sẽ phải đối mặt với một thứ mạnh hơn bất cứ điều gì chúng ta từng gặp."
Anh Lỗi nhìn Trác Dực Thần hỏi: "Hai người có tìm được gì không? "
"Chúng ta đã thành công trong việc ngăn chặn Huyết Nhân Ma... tạm thời," Triệu Viễn Chu nói, giọng khàn đục vì mệt mỏi, "nhưng không thể chủ quan. Vật dẫn của nó chắc chắn vẫn chưa được tìm ra. Nếu chúng ta không tìm nó trước khi Huyết Nhân Ma hồi phục, tất cả sẽ là vô nghĩa."
Anh Lỗi gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn chưa rời khỏi Bạch Cửu, như thể đang chờ một giải thích gì đó. Bạch Cửu thở dài, ngồi xuống cạnh bàn, mắt chăm chú vào mảnh gỗ trong tay.
"Vật dẫn có thể đang ở đâu đó trong khu vực này," Bạch Cửu nói, giọng điềm tĩnh. "Ta cảm nhận được một loại năng lượng kỳ lạ từ mảnh gỗ này. Nó không phải là vật dẫn chính thức, nhưng rõ ràng là có liên quan đến trận pháp huyền bí của Huyết Nhân Ma."
"Thế nghĩa là?"
Trác Dực Thần cau mày, "Chúng ta phải tìm kiếm hết mọi nơi để kiểm tra tất cả các mảnh sao?"
Bạch Cửu gật đầu. "Đúng vậy. Mỗi mảnh đều có vai trò nhất định. Nếu không tìm được đầy đủ các mảnh gỗ, trận pháp sẽ không thể bị phá vỡ hoàn toàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com