Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

giúp em trả lời những câu hỏi

Oneshot viết từ trong Tết, từ hồi viết chưa hay. Mong cả nhà hoan hỉ đón nhận.
Đây là pov của Hanbin, rất tiêu cực. Cả nhà đọc cũng đừng mắng thầy Chương nha=))





——————————————————






Xế chiều, trời bắt đầu nổi cơn giông. Thành Hàn Bân ôm lấy thân mình trong căn phòng tối đen như mực. Gió rít bên tai, đáng sợ lạnh lẽo đến tột cùng. Hàn Bân sợ bóng tối, cũng sợ cô độc vây lấy mình. Ngoài kia, trời mưa như rất lớn, sấm vang rền, từng hồi đánh vào lồng ngực em như sắp vỡ tung ra. Bão to. Ngoài kia gió tạt đổ nát cỏ cây, mưa trút liên tục mấy tiếng đồng hồ không nghỉ, mấy thị trấn xung quanh đều đã no nước cả rồi.

Lọ thuốc an thần rơi xuống, bàn tay em run rẩy lần mò từng viên thuốc trong bóng tối, vừa sợ, vừa đau. Nuốt vội mấy viên thuốc trắng toát để cầm cự, Thành Hàn Bân cuộn mình trong chăn, dần dần chìm vào mộng mị.


——————————


"Chương Hạo, nói yêu em đi. Làm ơn."

"Chương Hạo, đừng rời xa em."

"Chương Hạo..."

Không còn chốn nào có thể giải thoát cho tâm hồn mục nát. Em gặp người trong mộng, nhưng em không tài nào với tới người cho được. Chương Hạo ghét em như vậy, dù trong mơ vẫn là ghét em như vậy.

Nếu được chọn lựa, Thành Hàn Bân muốn đắm mình trong những cơn sóng dữ, để đại dương lạnh buốt nhấn chìm tất cả. Em sẽ không còn biết đớn đau là gì. Hồn em cằn cỗi, chỉ có đại dương bao la mới đủ, chỉ có nước biển mặn chát, cùng với sự tăm tối nơi đáy biển sâu mới có thể nhấn chìm mọi khổ đau trên đời.

Thành Hàn Bân ơi Thành Hàn Bân, mắt em tối đi dần dần, buồng phổi cũng hô hấp thật khó khăn. Sao em không buông tha cho bản thân một lần? Đáy mắt em chỉ toàn tăm tối, đáy tim em chỉ có khô cằn. Thiếu niên dương quang một thời, giờ đây đã không toả sáng nữa.

Nhớ về ngày đó, em lần đầu nếm trải sự khốc liệt của cuộc đời này. Ngày qua ngày đều là nỗ lực làm việc, cho đến khi hơi thở em gấp gáp khó khăn, đến khi thân thể em rã rời, một chút sức sống cũng chẳng còn. Ngày qua ngày đều là tê tê dại dại mà lê lết. Chân đã rướm máu, vẫn không ngừng chạy. Chỉ có khoảnh khắc kia, tự chiều chuộng mình, bước chân chậm lại một chút, đôi mắt thiếu niên lại sa vào một dải ngân hà lấp lánh.

"Chào em, tôi là Chương Hạo."

Người ấy có mọi thứ trong tay. Tiền bạc, bạn bè, gia đình,...tất cả những gì Thành Hàn Bân khát khao trong cuộc đời này, hắn đều có cả. Duy chỉ có tình yêu, thứ cưỡng cầu cũng chẳng thể cướp lấy. Hắn cứ thế dịu dàng bước vào cuộc đời em, miệng cười thật khẽ, giọng nói hắn là thứ thanh âm trong trẻo vang lên giữa hỗn loạn thế gian, chạm vào trái tim sớm đã cằn cỗi như hoang mạc của Thành Hàn Bân.

"Bân Bân, em cho phép tôi yêu em được chứ?"

Niên thiếu chỉ nắm tay duy nhất một người, yêu say đắm, yêu hết mình, dâng hiến tất cả cho duy nhất một người. Sai lầm đẹp đẽ nhất cuộc đời ngắn ngủi của Thành Hàn Bân chính là trao đi mọi thứ cho một kẻ tồi như hắn, một kẻ đáng ghét, mà chẳng thể ghét được.

"Tôi yêu em, yêu em rất nhiều."

Thành Hàn Bân đã tin vào lời ấy, cũng hy vọng lời ấy từng là sự thật. Chính em cũng không biết hắn có thực sự yêu em? Chương Hạo khó đoán, khó yêu, nhưng Thành Hàn Bân lại dễ dàng rơi vào lưới tình của hắn. Thật đáng thương làm sao. Em lạc vào mê cung không lối thoát, nhắm mắt bỏ quên thực tại đau lòng để mà chìm đắm trong một giấc mộng hão huyền.

Chương Hạo khi ấy đã đem tặng cho em một cái lồng thật đẹp, mang em nhốt vào trong mà ngắm nghía. Hắn và em đã có những giây phút cuồng si, điên đảo, mặc kệ thế gian. Hắn và em cũng đã cùng nhau đắm mình trong ánh trăng lành lạnh. Hắn và em có chung một khoảng trời kỉ niệm, rốt cuộc chỉ có Thành Hàn Bân tiếc nuối một thời đã qua kia.

Có phải là em đã thực sự điên rồi?

Câu chia tay ngày ấy cất lên thật vô thực. Thành Hàn Bân không tin vào hắn, không tin vào tai mình, không tin tất cả. Trái tim em điên cuồng gào thét, nhưng miệng tuyệt nhiên không thể cất lên lời nào. Sóng dữ trong lòng nổi lên, khoé mắt lại khô ráo như chẳng có chuyện gì to tát xảy ra. Khi đó hắn đã bất ngờ một chút, song lại điềm tĩnh xoay người, thong thả bước đi.

Hắn bước đi dứt khoát, không quay đầu. Vì thế mà Chương Hạo vĩnh viễn không bao giờ thấy được đôi mắt đỏ hoe tuyệt vọng của em dưới trời tuyết đổ. Hắn không biết, vĩnh viễn không biết. Ngày đó, hắn rời đi, một linh hồn cũng theo chân hắn trở thành lang bạt.

Trong tâm trí Hàn Bân xoẹt qua hàng vạn câu hỏi. Em thấy mình như chết đi cả triệu lần.

Chương Hạo có thật sự yêu em không thế?

Chương Hạo có thương em như lời hắn nói? Hay khi hôn em, tâm trí hắn đang trôi dạt ở tận phương trời xa xôi nào.

Sau ngày nọ, Thành Hàn Bân luôn cảm thấy tệ. Em như con mèo hoang, bỗng nhiên được vuốt ve, âu yếm, giờ đây bàn tay kia đã rời em đi. Thành Hàn Bân buộc mình trở lại với cái hồ băng cằn cỗi của mình. Thật lạnh lẽo.

Sau tất cả những gì đã qua, Thành Hàn Bân rồi cũng phải chấp nhận sự thật rằng hắn không còn ở bên em nữa. Chấp nhận, nhưng em chưa bao giờ quen được với nó. Hơi ấm đã xa, ngực trái vỡ vụn giờ còn gì ngoài những khô cằn, mục nát. So với mớ rắc rối về tiền bạc trước kia em phải gồng gánh, việc Chương Hạo rời đi là mất mát lớn hơn nhiều, khiến Thành Hàn Bân triệt để suy sụp. Em cuối cùng cũng đã chịu thua trước cuộc đời đầy những đắng cay chát mặn.

Chỉ là,

giá như hắn đừng mang hơi ấm tới, đừng mang yêu thương và hy vọng gieo vào sa mạc.

giá như hắn đừng hôn em cuồng nhiệt.

giá như hắn đừng mở lời chào nhau ngày nọ.

giá như...


————————————————


Thành Hàn Bân không thở nổi. Có lẽ là đã kìm nén quá lâu. Một giọt nước mắt cũng không thể rơi, tâm hồn em đã chết rồi, trái tim em cũng đã mục nát rồi. Đều là do em, tự mình huỷ hoại chính mình. Thành Hàn Bân không thể trách hắn, càng không thể trách ngày đó em được sinh ra trên đời này. Những khổ đau này đều là em chọn lựa, những vết thương rướm máu này đều là em tự cứa vào mình. Tìm đâu ra được người thương em thật lòng. Nếu đó không phải Chương Hạo, thì chẳng còn ai khác.


———————————


Cuối cùng cơn bão cũng qua, trời quang mây tạnh. Trong căn phòng, ánh sáng hắt vào le lói, trong bóng tối hiện ra thân thể thiếu niên nằm lặng im như mặt hồ yên ả. Không một gợn sóng, không một hơi thở, và sự sống cũng không còn. Mặt trời toả sáng ấm áp, nhưng căn hộ cuối dãy tầng năm ở một chung cư xa xỉ lại lạnh lẽo đến rợn người. Chẳng có lấy một lá thư tuyệt mệnh, chỉ có lọ thuốc ngủ trắng xoá rơi vãi trên sàn. Thiếu niên đã rời đi, với rất nhiều vướng bận. Một vạn câu hỏi chưa được giải đáp, trong đó, Thành Hàn Bân chỉ quan tâm tới một câu duy nhất:

"Chương Hạo, anh đã bao giờ thật lòng yêu em chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com