Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

93.

CHƯƠNG 93

EDITOR: LAN

BETA: HUỲNH


Tạ Sâm xem xong toàn bộ kịch bản, mất gần bảy tiếng đồng hồ.

Cả buổi chiều, ông đã trực tiếp yêu cầu trợ lý hủy hoặc thay ông xử lý toàn bộ lịch trình đã định, thậm chí còn đuổi thẳng Lục Dĩ Quyến và Dung Đình ra khỏi văn phòng, bảo họ tùy ý đi dạo quanh trung tâm thương mại gần đó, hoặc cứ về thẳng nhà, để ông có không gian đầy đủ để đọc, phân tích, thậm chí là thưởng thức phần kịch bản phân cảnh này.

Trên thực tế, mỗi năm có vô số đàn em, học sinh, quan hệ xã hội nhờ vả xin Tạ Sâm xem giúp kịch bản, nhưng đây là lần đầu tiên Tạ Sâm tận tâm tận lực với kịch bản của người khác như vậy.

Thực ra đối với thị trường Trung Quốc, muốn làm một bộ phim có thể kiếm được tiền và có tiếng tăm tốt, chỉ cần kể câu chuyện cho trọn vẹn là được. Phim nội địa tốt xấu lẫn lộn, ngưỡng chịu đựng của khán giả liên tục bị hạ thấp, sự tẻ nhạt kéo dài khiến thỉnh thoảng xuất hiện một bộ phim vượt qua ngưỡng đạt yêu cầu, là đủ để chiếm trọn nửa giang sơn phòng vé.

Đây chính là lý do tại sao những năm gần đây, những bộ phim kinh phí thấp lại có thể độc chiếm vị trí ở trong nước, đạt được thành tích phòng vé rực rỡ.

Vì vậy, nếu Tạ Sâm giúp người khác xem kịch bản, thì phần lớn chỉ xoay quanh cốt truyện, còn về cảnh quay, bố cục, thủ pháp tượng trưng thì hầu như không quan tâm.

Tất nhiên, ngày nay, Lục Dĩ Quyến đã trở thành "ngoại lệ" đầu tiên của ông.

Không cần che giấu, với tư cách là một đạo diễn mới chưa có kinh nghiệm chỉ đạo, kịch bản phân cảnh này của Lục Dĩ Quyến thực sự vẫn còn tồn tại rất nhiều khuyết điểm về mặt kỹ thuật, thậm chí là logic, nhưng từ tổng thể cấu trúc, xử lý chi tiết, Tạ Sâm đã nhìn thấy hình mẫu ban đầu của một đạo diễn xuất sắc có thể kế thừa ông, dẫn đầu nền điện ảnh Trung Quốc trong tương lai.

18 giờ 43 phút ngày hôm đó, Tạ Sâm gọi điện cho Lục Dĩ Quyến.

"Tiểu Lục à, cháu đang ở đâu vậy?"

Mặc dù Tạ Sâm bảo cậu và Dung Đình "muốn làm gì thì làm", nhưng cuối cùng, cả hai vẫn ngoan ngoãn đợi ở dưới lầu xưởng làm việc của Tạ Sâm, trong xe chơi cờ cá ngựa trên điện thoại =.=.||| "À, bây giờ lên luôn ạ? Vâng vâng, không vấn đề, ngài đợi một lát!"

Lục Dĩ Quyến ngay cả chơi cờ cá ngựa cũng có thể thua sạch tiền, đã sớm muốn kết thúc trận chiến rồi, cậu cười hề hề, kéo Dung Đình ra khỏi xe, liên tục giục: "Nhanh lên nhanh lên, đừng để đạo diễn Tạ đợi chúng ta!"

Dung Đình nở nụ cười bất đắc dĩ, vừa đưa tay choàng lấy cổ Lục Dĩ Quyến, vừa móc chìa khóa khóa xe, cả hai đều đeo kính râm, từ bãi đỗ xe ngầm đi vào thang máy.

Quãng đường đi lên không dài, nhưng lại khiến trái tim Lục Dĩ Quyến nhanh chóng treo lơ lửng.

Cậu lo lắng gõ cửa bước vào phòng làm việc của Tạ Sâm, sau khi nghe xong một đoạn dài mở đầu mà cậu đã không còn nhớ rõ nội dung cụ thể, thì cuối cùng mới nghe thấy lời đánh giá cuối cùng từ miệng Tạ Sâm——

"Rất không tệ." Tạ Sâm cười, đưa cho câu một tập kịch bản dày cộm, "Những chỗ có vấn đề chú đã đánh dấu trực tiếp ở bên cạnh, chỗ nào không hiểu có thể gọi điện hỏi chú, tóm lại là, bây giờ chú rất tin tưởng vào bộ phim của cháu."

Lục Dĩ Quyến kích động đến mức ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, vừa cầm lại kịch bản của mình, vừa hỏi: "Vậy ngài còn có thể chỉ bảo cho cháu thêm những chỗ nào nữa không?"

Tạ Sâm suy nghĩ một lát, gõ lên mặt bàn nói: "Chú có thể thấy được, cháu cố gắng khai thác chiều sâu của câu chuyện này, nhưng tình yêu cái này rất khó để thăng hoa, cháu có thể mở rộng thêm một số chiều hướng, có thể bù đắp cho khuyết điểm này, biến chiều sâu thành chiều rộng, từ sâu sắc biến thành đầy đặn... Ví dụ như âm nhạc, số phận, tín ngưỡng, những thứ này đều có thể đưa vào, nam chính yêu thích đàn vi-ô-lông, vậy ý nghĩa của âm nhạc đối với cuộc sống là gì? Cái kết cháu thiết kế rất khéo léo, chú có thể thấy được bóng dáng của một số bộ phim kinh điển, nhưng vẫn có thể thử khai thác thêm một chút về suy ngẫm về số phận, sự ngắn ngủi và vĩnh hằng của cuộc sống, góc độ biện chứng... Vân vân, bây giờ cháu đã làm cho cấu trúc này trở nên rất lập thể rồi, muốn mở rộng ra rất dễ, Dĩ Quyến, về nghĩ cho kỹ, chúng ta có thể liên lạc qua email bất cứ lúc nào."

Ánh sáng lóe lên trong mắt Lục Dĩ Quyến, cậu gật đầu mạnh: "Cháu hiểu rồi! Cảm ơn ngài!"

Tạ Sâm cười như không cười, ông nhìn khuôn mặt đầy hào khí của Lục Dĩ Quyến, không nhịn được hỏi: "Bình thường cháu rất thích xem phim tình cảm sao? Một số thủ pháp khá điêu luyện đấy."

"Ha! Ha! Ha!" Lục Dĩ Quyến cười giả tạo, rồi nhanh chóng mặt đơ trả lời: "Hoàn toàn không thích không thích chút nào đời này không muốn xem thêm một bộ phim tình cảm nào nữa, thấy đàn ông và phụ nữ ôm nhau là muốn phát điên..."

Tạ Sâm: "Cháu bài xích người dị tính đến thế sao?!"

Dung Đình bất lực mà ấn Lục Dĩ Quyến đang phát cuồng lên vai mình, thay cậu giải thích: "Trước khi viết phân cảnh đã xem hơn một trăm bộ phim tình cảm để làm bài tập, ừm, cháu theo em ấy xem bốn năm bộ là phát ngấy rồi."

......

-

Nghe được một câu của người khác, hơn mười năm đọc sách.

Thảo nào từ xưa đến nay, có biết bao đệ tử trên thế gian đều nghĩ đến việc bái dưới trướng danh sư.

Những lời nhắc nhở như điểm nhãn cuối cùng của Tạ Sâm, lập tức giải thoát Lục Dĩ Quyến khỏi lối tư duy trước đó, sau đó nâng cậu lên một tầm cao chưa từng có.

Hoàn thành công việc chỉnh sửa kịch bản phân cảnh trong ba ngày cuối cùng, trước khi bấm máy, phiên bản này chính là bản thảo cuối cùng.

Lục Dĩ Quyến như trút được gánh nặng, mặc dù còn rất nhiều công việc tiếp theo đang chờ đợi cậu, nhưng cậu vẫn cho phép mình nghỉ ngơi thoải mái ở nhà một ngày, tiện thể kéo Dung Đình làm chuyện kia thật sảng khoái... Ngày hôm sau, cậu sảng khoái đi đến công ty.

——Công việc chọn diễn viên sắp kết thúc, nam nữ chính cơ bản đã xác định, chỉ chờ Lục Dĩ Quyến đến xem có vừa ý hay không.

Hai diễn viên đều là nghệ sĩ trực thuộc Tân Nghệ Giải Trí, mặc dù nghe có vẻ hơi gian lận, nhưng vì cả hai đều được Tạ Sâm công nhận, nên Lục Dĩ Quyến cũng không còn gì phải nghi ngờ.

Tháng sáu, trưa hè nóng nực khó chịu ở Bắc Kinh, Lục Dĩ Quyến hẹn hai diễn viên ăn cơm cùng nhau tại nhà hàng bên cạnh công ty Tân Nghệ Giải Trí, coi như là lần gặp mặt chính thức đầu tiên.

Dung Đình có việc, ngày hôm đó không thể lái xe đưa cậu, Lục Dĩ Quyến đành phải tự bắt taxi, mặc dù cuối cùng vẫn đến đúng giờ, nhưng hai diễn viên đều vì tôn trọng đạo diễn nên đã đến phòng riêng đợi trước đó mười mấy phút, Lục Dĩ Quyến vốn đã nóng đến đổ mồ hôi đầy đầu, lúc này lại càng thêm bối rối.

Cậu nhanh chân bước vào phòng riêng, đang chuẩn bị xin lỗi hai người, nhưng lại đột nhiên bị vẻ ngoài tinh tế của nữ diễn viên thu hút.

Mái tóc dài đen nhánh và thẳng, chỉ dài đến eo, lớp trang điểm nhạt trên khuôn mặt khiến cô trở nên tĩnh lặng và thoát tục, chiếc váy lụa màu sen hồng bó eo vừa làm tôn lên làn da trắng sáng của cô gái, lại vừa tôn lên vóc dáng yêu kiều. Mặc dù Lục Dĩ Quyến không có phản ứng sinh lý gì, nhưng vẫn ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp cô, nhịp tim của cậu rõ ràng đã lỡ một nhịp.

Tiếp đó, cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, không hề che giấu sự ngưỡng mộ trong ánh mắt, đưa tay nắm lấy tay đối phương: "Phải là cô Cố Văn Nguyệt không? Cô đẹp hơn trong ảnh nhiều lắm! Tôi nhất thời không nhận ra!"

Cố Văn Nguyệt dịu dàng cười: "Đạo diễn Lục khen quá rồi."

Nghĩ đến việc Cố Văn Nguyệt xuất thân là người mẫu ảnh, hiện tại không có bất kỳ kinh nghiệm diễn xuất phim truyền hình nào, chỉ đóng vai khách mời trong một bộ phim... Lục Dĩ Quyến lại nhìn khuôn mặt của cô, đại khái đã hiểu tại sao Tống Phong Niên và Tạ Sâm lại chọn cô làm nữ chính.

Trong phim tình cảm, việc nam tài nữ sắc là điều không thể thiếu, nhưng tương đối mà nói, thực lực diễn xuất, sức hút phòng vé của nam diễn viên thực sự quan trọng hơn nhiều so với nữ diễn viên.

Hiện tại kinh phí đoàn phim không nhiều, thù lao trả cho diễn viên cũng khá hạn chế, với tư cách của Cố Văn Nguyệt, chỉ cần vài chục vạn thù lao là có thể giải quyết được, còn vẻ ngoài xuất chúng cũng đủ để che giấu khuyết điểm về diễn xuất của cô —— tất nhiên, nữ diễn viên trong bộ phim này vẫn chiếm khá nhiều đất diễn, Lục Dĩ Quyến hiểu rõ trong lòng, muốn hiệu quả quay phim cuối cùng không bị giảm sút, thì làm thế nào để hướng dẫn Cố Văn Nguyệt đóng tốt vai của mình, có lẽ sẽ không phải là chuyện dễ dàng.

Nhưng nếu đã tìm được nữ diễn viên có khuyết điểm, vậy thì nam chính còn lại, đương nhiên phải là sự lựa chọn tốt nhất rồi.

Ninh Tụng, một diễn viên trẻ đang nổi trong giới phim truyền hình, nổi tiếng đến mức nào ư? Khi Tống Phong Niên giới thiệu anh ta với Lục Dĩ Quyến, thậm chí còn nhận xét rằng: "Không thua kém độ nổi tiếng của Dung Đình năm xưa."

Lục Dĩ Quyến kinh ngạc cảm thán: "Ồ, thế thì thực sự rất nổi tiếng rồi!" ←Trong đầu không biết đã phóng đại ưu điểm của Dung Đình lên bao nhiêu lần.

Với ấn tượng này, Lục Dĩ Quyến nghiêng đầu, đầy mong đợi nhìn chàng trai đứng sau Cố Văn Nguyệt.

Người kia ra mắt sớm hơn Dung Đình, mười bốn tuổi đã đóng phim truyền hình, đóng quảng cáo, mười tám tuổi thi đỗ vào trường điện ảnh, chính thức bước vào nghề, hiện tại đã tốt nghiệp được hai năm, sớm đã trở thành "tiền bối" trong giới truyền hình rồi.

Tuy nhiên, hình ảnh trong ấn tượng của Lục Dĩ Quyến lại khác với hình ảnh chín chắn đĩnh đạc hoặc trầm tĩnh sâu sắc.

Người kia là một chàng trai cao ráo, nụ cười rạng rỡ, thấy ánh mắt Lục Dĩ Quyến chuyển đến, anh ta trước tiên làm động tác kéo đàn violin, tỏ vẻ mình từng học nhạc cụ, rất phù hợp với vai nam chính này, sau đó anh ta mới đưa tay bắt tay với Lục Dĩ Quyến: "Đạo diễn Lục, chào anh, tôi là Ninh Tụng, đã nghe danh anh lâu lắm rồi! Tôi đã xem phim "Cùng Độ Sinh" của anh, diễn quá tuyệt, không ngờ anh còn là đạo diễn nữa... Năm ngoái trong buổi họp thường niên đã muốn làm quen với anh rồi, kết quả hôm đó tôi vẫn đang quay phim ở đoàn phim, ôi, thực sự rất đáng tiếc!"

"À, cảm ơn cảm ơn..." Khuôn mặt Lục Dĩ Quyến thoáng hiện lên vẻ ngượng ngùng, bị một người đàn ông xa lạ khen cậu đóng vai đồng tính hay, thế nào cũng cảm thấy kỳ kỳ, nhưng cảm xúc như vậy nhanh chóng bị sự tự nhiên của Ninh Tụng xua tan: "Đạo diễn Lục, ngồi xuống đi, tôi thật không ngờ lần này lại được hợp tác với anh, ban đầu còn thấy người quản lý sắp xếp cho tôi quá nhanh, anh cũng biết đấy, trước đây tôi toàn đóng phim truyền hình, không biết mình có thể diễn tốt vai nam chính phim điện ảnh hay không, nhưng được hợp tác với đạo diễn Lục, thì cơ hội này dù thế nào cũng không thể bỏ qua!"

Sự trầm tĩnh của Cố Văn Nguyệt, sự nhiệt tình của Ninh Tụng, Lục Dĩ Quyến đột nhiên cảm thấy mình như đang ở giữa băng và lửa.

Khi nói chuyện, vừa phải cố gắng đáp lại Ninh Tụng, lại sợ khiến cô gái kia buồn lòng.

Nhưng may là, Ninh Tụng cũng không phải là người chỉ biết nói suông, trong bữa tiệc, anh ta cũng rất chu đáo với Cố Văn Nguyệt, biết cô gái kia là người miền Nam, liền vội vàng thêm vào thực đơn một vài món ăn ngọt miệng, thanh đạm, sợ cô không quen ăn.

Ba người trò chuyện rất vui vẻ, Lục Dĩ Quyến không nhịn được trêu chọc: "Ninh Tụng, trước đây cậu có phải đã thích Văn Nguyệt rồi không? Chu đáo thế."

"Làm gì có! Đạo diễn Lục thấy cô Cố xinh đẹp như vậy, có thể không muốn chăm sóc thêm chút ư?" Ninh Tụng cười toe toét, lộ ra tám chiếc răng trắng, "Với lại, đạo diễn Lục không thấy là tôi cũng rất chu đáo với anh sao?"

Nói xong, dường như vẫn chưa chứng minh được sự nhiệt tình của mình, anh ta còn đặc biệt gắp một đũa thịt nướng lớn vào đĩa của Lục Dĩ Quyến.

Mà đây cũng vừa vặn là món ăn hợp khẩu vị nhất của Lục Dĩ Quyến trong cả bàn.

===---0o0o0o0---===

---0o0o0o0---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com