Phần 1: Đánh dấu chủ quyền.
ĐÁNH DẤU CHỦ QUYỀN.
............................................
Trong phòng tự học
- Này cậu ơi, cậu nhầm chỗ rồi.
Nam sinh nghe vậy ngẩng mặt lên, gương mặt đẹp như tượng tạc khẽ nhăn.
- Cậu ơi, cậu đang ngồi chỗ của tôi. Nó lại một lần nữa cao giọng nhắc nhở.
- Nó ghi tên cậu à? Nam sinh nhướn mày hỏi.
- Dĩ nhiên, cậu không tin thì nhìn ra phía sau xem.
Nghe giọng nói đầy tự tin của nó, cậu nhíu mày ngó ra sau, quả nhiên trên thành tựa ghi hai chữ rất to rất xấu : Nghi Đình.
- Sao vậy? Hay là cậu thích tôi lên cố tình ngồi chỗ của tôi...nếu như là cậu thì tôi có thể xem...
Không để nó nói hết nam sinh liền lập tức đứng dậy chuyển sang dãy khác.
Nó nhìn theo gương mặt đắc ý, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười gian không thể tả.
---------------------------------------------------------------
Trong căng tin.
- Này cậu, cậu lại ngồi chỗ tôi rồi.
Nam sinh nghe giọng nói quen thuộc liền ngẩng đầu lên, lại là nó.
- Lần này đừng nói bàn của căng tin cũng ghi tên cậu.
Nó không nói gì cười cười hất mặt về phía sau cậu, nam sinh nhíu mày quay lại nhìn. Lại là 2 chữ siêu xấu : Nghi Đình.
- Tôi đã nói rồi, thích tôi thì không có gì phải ngại, với gương mặt này của cậu...
Lúc nó còn đang hăng say nói thì nam sinh đã đứng dậy đổi bàn.
-----------------------------------------------------------------
Trong thư viện.
- Này cậu, lại nhầm nữa rồi.
Nghe giọng nói quen thuộc, nam sinh biết rõ là nó cho nên đầu cũng chả buồn ngẩng lên
- Tôi đã kiểm tra rất kĩ rồi, không có tên cậu.
- Ai nói là không có. Nó cao giọng nói, sau đó kêu cậu nhìn phía hông ghế.
Cậu giật mình, nhìn nó như nhìn quái vật, nhìn theo mép ghế, 2 chữ Nghi Đình không to nhưng vẫn xấu như thường đập vào mắt. Khóe môi nam sinh giật giật : Rõ ràng cậu đã kiểm tra rất kĩ.
Kết quả cuối cùng cậu lại phải đổi chỗ trước nụ cười gian đến không thể gian hơn của nó.
------------------------------------------------------------------------
Trong phòng văn thể mĩ.
Nam sinh kiểm tra thật kĩ, chắc chắn rằng bộ bàn ghế không có gì bất thường mới dám ngồi xuống.
Ngồi được một lúc thì nó xuất hiện.
- Này cậu.
Nam sinh đưa ánh mắt nghi ngờ nhìn nó.
- Cậu nhầm chỗ nữa rồi.
- Tôi khẳng định lần này không có gì hết. Đây không phải chỗ của cậu.
Cậu nhàn nhạt đáp lại nó sau đó lại chú mục vào vẽ.
- Thì tôi đâu có nói đó là chỗ của tôi.
Nghe vậy nam sinh nhìn nó có chút bực rồi nha...
- Đó không phải là chỗ của tôi nhưng ...
Nó cố tình kéo dài giọng.
- Nhưng gì ..??
- Nhưng đó là chỗ của bạn trai tôi, cậu ngồi đó có phải nên chịu trách nhiệm trở thành bạn trai tôi hay không??
- Cậu : .....
Nhìn cái biểu cảm '' đúng đến không thể đúng hơn'' của nó cậu không nói gì xoay người rời đi.
-------------------------------------------------------------
Ngày hôm sau. Phòng tự học.
Cậu cố ý tránh cái bàn của nó ngày hôm qua, và ngồi xuống ở vị trí đối diện phía sau.
Một lúc sau, trống điểm vào giờ vang lên, tốp học sinh cuối cùng đi vào lớp, cậu bạn đi chót ngồi vào vị trí của nó.
Nghĩ rằng nó sẽ lại đến để đòi chỗ lên cậu quyết định chống cằm nhìn về phía đó để chờ đợi một màn hay ho.
Nhưng không, hôm nay nó không hề đến. Không hiểu sao cậu lại có chút mất mát.
---------------------------------------------
Trong căng tin.
Cậu lấy đồ xong, định đến chỗ cũ, nhưng lại nghĩ tới chuyện ngày hôm qua lên lẳng lặng ngồi xuống vị trí đối diện chờ nó.
Nhưng lần này cũng như hồi nãy, nó không đến, và một bạn khác nghiễm nhiên ngồi vào chỗ mà nó luôn nói là của nó.
----------------------------------------------
Trong thư viện vài ngày sau.
Đã mấy ngày không gặp nó, không hiểu sao có chút khó chịu.
Cậu đi vòng vòng trong thư viện để chọn sách, lúc kiếm chỗ ngồi thì bất chợt cậu phát hiện ra nó đang ngồi ở một bàn phía góc trong cùng. Gương mặt nghiêng nghiêng trong ánh nắng dịu nhẹ, một vài sợi tóc con rủ xuống bay bay, cậu không hề biết thì ra nó cũng có thể xinh như vậy.
Cậu tiến tới vị trí đối diện nó và ngồi xuống. Thấy bóng người nó cũng chỉ ngẩng lên liếc nhẹ qua cậu rồi lại cúi xuống đọc tiếp giống như việc nó không hề biết cậu là ai, câu hơi nhăn nhó gọi nó :
- Này.
Nó không đáp, cũng chẳng nhìn, cậu mím môi định nói tiếp thì bên cạnh vang lên một giọng nói dịu dàng.
- Bạn ơi, bạn có thể nhường mình chỗ này được hay không ? Mình quen ngồi ở đây rồi.
Cậu ngẩng đầu liếc nhìn qua đối phương một chút tính nói trong thư viện nhiều chỗ như vậy sao không ngồi mà nhất định phải ở đây, nhưng rồi lại thôi. Cậu đứng dậy nhường chỗ và di chuyển sang chỗ khác mà không thấy được nó ở phía sau đang mím chặt môi.
--------------------------------------
Vườn cây trường đối diện thư viện.
- Này!
Cậu tựa người vào một gốc cây ở gần thư viện, thấy nó bước ra liền cất tiếng gọi.
Nó không thèm đáp cũng chẳng thèm nhìn lướt qua cậu, cậu mím môi, cao giọng.
- Tôi đang nói chuyện với cậu đấy.
Lần này thì nó dừng lại, nhưng cũng không quay lại, không đáp. 3s sau không thấy cậu nói gì nó lại bước tiếp.
Cậu tức giận đuổi theo kéo tay nó :
- Nghi Đình! Nha đầu chết tiệt nhà cậu.
Nó bị buộc quay lại đối diện với cậu, đôi mắt nai to tròn chớp chớp:
- Bạn có chuyện gì sao?
Cậu nghiến răng nghiến lợi, hay cho câu : Cậu có chuyện gì sao?
- Cậu luôn luôn vô trách nhiệm như vậy à?
- Nó : ????
- Có bạn gái nào như cậu không hả?
- Nó : Hả...
- Hả cái gì mà hả. Bạn trai gọi cũng không thèm thưa, thản nhiên bỏ mặc, bơ đi, đây là cách cậu làm bạn gái người ta hả???
- Tôi..
- Tôi cái gì mà tôi, cậu quá vô trách nhiệm.
- Cái đó..
- Cái gì là cái gì hả tỏ tình xong thì liền chạy mất hút, cậu rốt cuộc là thể loại gì hả???
- Nhưng...
- Nhưng cái gì mà nhưng cậu có thể giải thích không hả???
- Tôi..
- Tôi cái gì mà tôi, cậu đánh cắp trái tim người ta rồi lẳng lặng bỏ trốn, rốt cuộc lớp một cậu có học đạo đức không hả???
Bị cậu liên tiếp chặn họng, nó bực mình cao giọng quát:
- Cậu im lặng nghe tôi nói hết được không hả??
- Cậu: ...
Lần này thì cậu im lặng nhìn nó.
- Hôm đó cậu im lặng bỏ đi tôi tưởng cậu từ chối cho nên tôi mới ...
- Tưởng cái gì mà tưởng, cậu không biết định nghĩa im lặng tức là không phản đối hả.
- Tôi...
Nó cúi gằm mặt không nói được câu gì.
- Đền đi...
- Hả đền gì... Nó mờ mịt nhìn cậu.
- Đền lại trái tim cho tôi, đền lại cảm xúc cho tôi, cả tổn thương tinh thần nữa.
- Hả ... tôi...
Nó còn chưa kịp nói hết thì cậu đã cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi nó.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ phớt qua môi chạm môi thôi, nhưng lại ngọt lịm, môi cậu rất mềm.
Nó ngẩn người sững sờ mắt mở to, còn chưa kịp định thần thì cậu đã hùng hổ tuyên bố:
- Tôi đã đánh dấu chủ quyền rồi. Từ nay cậu là của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com