C109
Vệ sĩ kiêm tài xế nhìn vào bên trong thấy 2 người kia chỉ chăm chú nhìn công việc thì khẽ lên tiếng. Lão đại à, anh còn không hiện hình trước mắt cô bé này thì lát không ai dỗ được người ta đâu đấy. Cảm giác đôi mắt ngập nước kia sắp tuôn thành sông rồi
- Có chuyện gì vậy... Trợ lý Lam nhìn ra
- À... Vệ sĩ kiêm tài xế nghe vậy thì đứng dịch người sang một bên để tránh che đi người phía sau
- Gì vậy, sao lại đứng đó thảm thương như thế, chắc không nghĩ sếp die rồi đấy chứ... Trợ lý Lam bên cạnh không dám mở lời khẽ huých tay anh
- Sao... Chấn phong vẫn ngồi đó nhíu máy với đống giấy tờ trước mặt
- Sếp... Trợ lý Lam khẽ nói
Anh thu hồi tầm mắt liếc sang người bên cạnh rồi theo ám hiệu nhìn ra phía người đang mếu máo đứng trước cửa kia ngạc nhiên, không phải đang ngủ sao
- Sao lại dậy rồi... Chấn phong đứng phắt dậy gạt trợ lý Lam sang một bên như con kiến cản đường rồi đi thẳng đến trước mặt nó lo lắng hỏi
- Vô tình vô nghĩa, đi theo anh bao năm nay quả đúng là uổng phí... Trợ lý Lam bên cạnh bị đẩy ra bất ngờ chỉ biết giương ánh mắt ai oán nhìn bóng lưng ai kia khóc thầm
- Im lặng... Nó nhìn thấy anh thì cảm xúc vỡ òa bất giác bật khóc ôm lấy người trước mặt nức nở
2 bóng đèn bên cạnh thấy vậy thì âm thầm lặng lẽ đi ra chỗ khác để lại không gian riêng tư cho 2 người kia. Bởi vậy mới nói, làm người thật khó quá mà, nhất là phận culi như họ
Chấn phong nhíu mày vì vết thương bị động chạm, nhưng cũng cố nhẫn nhịn chịu đựng. Khóc như vậy là sao chứ, bảo anh biết phải làm gì bây giờ
- Được rồi, anh đã nói là không sao mà... Chấn phong đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ, thế này thì sao anh dám mở miệng bắt người ta chịu trách nhiệm đây
Cô gái này khóc nấc lên rồi, nấc lên trong lồng ngực của anh một cách rõ ràng đến đau lòng
- Haiz... Chấn phong thở dài
- Anh biết lỗi rồi, lần sau không làm như vậy nữa... Chấn phong
- Có được không... Chấn phong an ủi, anh đúng là mất não rồi mới để sự việc thành ra như vậy
- Im lặng... Nó không khóc nữa nhưng lại nấc cục với khuôn mặt đẫm nước mắt ướt sang cả áo của anh một mảng lớn
- Vào phòng ngồi nhé... Chấn phong khẽ đẩy nó ra nói
- Im lặng... Nó gật gật đầu đi theo anh vào bên trong
- Ngồi xuống đây bình tĩnh một chút, anh xuống lấy nước rồi sẽ lên ngay... Chấn phong
- Im lặng... Nó nhìn anh thật lâu không biết đang nghĩ gì nhưng cuối cùng cũng gật đầu
Chấn phong chạy xuống dưới nhà đi lướt qua 2 người đang đứng dưới cầu thang như không khí. Vội vàng vào bếp rót một cốc nước ấm rồi lại hớt hải chạy lên trên đó
- Uống chút nước đi... Chấn phong để cốc nước vào bàn tay vẫn còn run lên của người kia thở dài, nếu khóc thêm một lát nữa có phải sẽ ngất luôn ra đấy không
Hơi ấm từ cốc nước truyền sang dường như xua tan đi phần nào đó nỗi sợ hãi đang bao trùm lên tâm trí của nó. Im lặng hồi lâu để tâm trạng bình ổn lại, cho đến khi tiếng nấc chỉ thi thoảng xuất hiện thì nó mới đưa cốc nước lên uống một ngụm nhỏ
- Nước lạnh rồi, anh đổi cốc khác cho em... Chấn phong
- Im lặng... Nó lắc đầu, khóc nhiều không đồng nghĩa với việc mất nước mà
- Được rồi đưa anh... Chấn phong cầm lấy cốc nước đã lạnh đi trên tay để sang cạnh bàn
- Xin lỗi... Nó nói, giọng nói cũng lạc đi vì khóc nhiều
- Không sao, chẳng phải anh vẫn khỏe mạnh đứng đây sao... Chấn phong
- Em, em không cố ý... Nó
- Em chỉ muốn đẩy anh ra thôi... Nó
- Không phải muốn làm như thế... Nó nhìn anh nước mắt không dưng lại trào ra, cứ nghĩ đến cảnh tượng đó là cả người lại run lên, như một cơn ác mộng
- Ừm, anh biết... Chấn phong lấy tay lau đi những dòng nước mắt nóng hổi trên mặt người kia
- Nhưng em không biết sao lại thành ra như vậy... Nó
- Em không cố ý... Nó cắn môi nói, bản thân cũng không biết tại sao lại có thể đâm người ta 1 nhát như thế thì giải thích như thế nào được chứ
- Ừm, đừng khóc nữa, anh biết em không cố ý... Chấn phong
- Tại anh trước nên mới thành ra như vậy, đó chỉ là phản ứng không điều kiện thôi... Chấn phong
- Im lặng... Nó cúi mặt xuống xấu hổ, thủ phạm thì không nên ngụy biện cho sai lầm của bản thân, không có tư cách ấy
- Sợ lắm đúng không... Chấn phong
- Im lặng... Nó khẽ gật đầu
- Vết thương... Nó
- Lục Thiên Thời nói không sao, không cần đến bệnh viện, cũng không phải khâu để vài ngày sẽ lành... Chấn phong khẽ cười
- Em xem có được không... Nó nhìn anh, không tin lời nói này được phải tận mắt nhìn thấy
- Thực sự không sao mà... Chấn phong đơ người trong vài giây không khỏi tự xấu hổ với những suy nghĩ linh tinh lúc này
- Vậy sao không cho em xem... Nó hờn dỗi nói, chắc là rất lớn nên không muốn cho xem
- Im lặng... Chấn phong cứng họng, cô gái này có nhất thiết phải tỉnh táo thế không
- Nhưng rất xấu sẽ dọa sợ em đấy... Chấn phong
- Không sợ... Nó lắc đầu, giờ phút này còn gì đáng sợ hơn chuyện bản thân mới gây ra sao
- Haiz... Chấn phong thở ra một hơi bất lực gấp bội
- Được không... Nó nhìn anh 2 mắt long lanh như muốn khóc thêm lần nữa khiến trái tim ai kia chợt mềm nhũn
- Vậy em hứa không được khóc nữa... Chấn phong
- Im lặng... Nó, cái đấy có thể kiểm soát được
- Không hứa có được không... Nó lí nhí nói
- Im lặng... Chấn phong nghe vậy chỉ biết cười khổ
- Em chỉ xem 1 chút thôi, sẽ không động vào đâu mà... Nó, phải xem thì mới an tâm được
- Im lặng... Chấn phong thở dài miễn cưỡng đưa tay cởi cúc áo
Trông tình hình này nếu như không cho người ta tận mắt nhìn thấy thì có lẽ sẽ mè nheo anh đến nửa đêm mất. Nhưng dưới ánh mắt chăm chú dõi theo từng động tác kia sao anh cứ cảm thấy ngại ngùng vậy nhỉ. Giống như anh đang tự nguyện dâng hiến cho người ta vậy, động tác theo đó cũng có chút mất tự nhiên
Nó nhìn vào miếng băng trắng tinh sạch sẽ được cố định lại kia có chút đau lòng, đây giống vết thương nhỏ lắm à. Rõ ràng bị nặng như vậy, nếu không thì sao lại phải băng bó kín mít như thế cơ cứ
- Không được khóc mà... Chấn phong thấy vậy thì vội che áo lại
- Có đau không... Nó
- Không đau, Lục Thiên Thời chỉ là thừa nhiều bông băng không biết dùng đâu cho hết nên mới dùng lên người anh thôi... Chấn phong
- Không tin thì em có thể hỏi cậu ấy... Chấn phong chấn an, trước khi xuống lấy nước anh đã nhắn tin cho anh kia cấm nói linh tinh vậy nên có thể an tâm
Lục Thiên Thời vừa mới về đến bệnh viện nhận được tin nhắn nhếch môi khinh bỉ, tiện tay đổi luôn số điện thoại kia thành "Đồ hỏng não"
- Còn mệt nữa không... Chấn phong
- Không... Nó lắc đầu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com