C110
- Thực sự không cần đến bệnh viện à... Nó nhìn anh
- Ừm, bác sĩ người ta nói không cần rồi mà, không lẽ em không tin bác sĩ Lục... Chấn phong
- Có thể tin được à... Nó ngơ ngác hỏi
- Im lặng... Chấn phong lại một lần nữa cứng họng, cái này anh phải suy nghĩ kỹ lại mới được
- Có đói không... Chấn phong đưa tay xoa đầu nó khổ sở nói, cái bộ dạng này quả thực anh không quen chút nào, nhưng dáng vẻ yếu đuối này anh thực sự rất thích, thích chết đi được
- Không... Nó
- Không cần đi thật à... Nó cố chấp nhìn anh
- Ừm... Chấn phong hít một hơi bất lực nhìn đôi mắt đã sưng lên kia thầm đau lòng
- Vậy... Nó
- Em về... Nó
- Về... Chấn phong, không thèm quan tâm đế anh nữa đấy à, biết thế anh nằm một chỗ cho rồi
- Anh đưa em về... Chấn phong
- Không cần, đi lại nhiều sẽ ảnh hưởng đến vết thương... Nó
- Vậy để trợ lý Lam đưa về... Chấn phong
- Em xuống nhà anh Nam... Nó
- Ngay gần đây... Nó
- Im lặng... Chấn phong không yên tâm cũng không đành lòng, nhưng cô bé này cố chấp đến đáng ghét như vậy, anh còn ở đó tranh cãi thì anh đúng là hỏng não thật
Vậy là sau khi giằng co, anh nhất quyết không cần tiễn xuống nhà thì nó mới lững thững đi xuống. Dù sao khu biệt thự này cũng nhà san sát nhau, đi xuống nhà anh Nam cũng không mất bao nhiêu thời gian đến như vậy
2 người dưới nhà chỉ kịp đứng chết chân ở đó nhìn người trước người sau nối tiếp nhau đi ra ngoài. Chuyện này nên giải thích như thế nào nhỉ
Chấn phong đi theo sau cho đến khi thấy người đã đi vào trong nhà rồi mới quay về. Anh thấy bị người ta đâm không đau, nhìn thấy người ta khóc hóa ra mới đau đớn nhất. Đau lòng như ngày hôm đó, dù hôn mê nhưng anh vẫn cảm thấy những giọt nước mắt nóng hổi kia thấm qua từng lớp da thịt đến đau rát
------------
Lúc đó chạy đi không kịp mang theo tiền hay điện thoại vậy nên làm sao mà về chứ, lại không muốn làm phiền người ta thêm. Dù sao giờ này anh Nam cũng không ở nhà nên qua đó tạm cũng đỡ, nó có nhớ là trong phòng có một chiếc laptop bỏ không nên có lẽ dùng được
Ngâm mình trong làn nước ấp, tâm trạng đã tốt lên rất nhiều nhưng cảm giác tội lỗi thì vẫn làm cho con người ta cắn rứt lương tâm. Nhìn 2 mắt sưng như 2 quả trứng gà trông xấu đến thảm thương, nếu tiểu Lạc Lạc mà nhìn thấy thì cậu nhóc sẽ vĩnh viễn chê nó cho mà xem
Chạy xuống nhà bắc nồi cháo lên bếp tiện thể lấy đá ra chườm mắt, không thể ra ngoài với đôi mắt này được. Ai không biết còn tưởng nó thất tình khóc 7 ngày 7 đêm mất. Với cái bụng rỗng không có lấy giọt nước bên trong như này quả thực không còn chút sức lực nào mà
- Ồ... Nó đứng hình trước tủ lạnh vài giây, sao lạ thế nhỉ
- Vậy đồ này mình có ăn được không... Nó nhìn cái tủ lạnh đầy ắp đồ ăn có phần hoang mang, tính ra từ lúc dọn sang đây thì hình như lần đầu tiên thấy cảnh này
Không phải trái gió trở trời anh mình chăm chỉ nấu ăn đột xuất đó chứ. Bận rộn thế mà vẫn có thời gian nấu ăn à, lạ nhỉ. Nó vừa nhai miếng táo vừa nghiền ngẫm, theo tình hình này thì đến 8 9 phần là có phụ nữ đến đây rồi, mình không ngó ngàng có một thời gian thôi mà tiến triển nhanh thế sao
Nghĩ đến đây nó lại vội vã lê cái thân xác mệt mỏi này lên trên tầng, nhắn cho anh biết trước là mình đang ở đây mới được. Không mà lỡ xảy ra mấy cuộc gặp bất ngờ thì không hay cho lắm, đầu óc đang chậm chạp nên sợ phá hỏng chuyện tốt của người ta lắm
Bây giờ mới hơn 5h chiều, bao giờ thì mặt mới hết sưng nhỉ. Nó còn đang ngồi lướt mạng xem làm cách nào cho nhanh thì nhớ ra còn nồi cháo đang nấu trên bếp thì đứng bật dậy. Đấy mới nói, bị dọa 1 trận xong cái mất não luôn
--------------
Gần 7h tối, anh Nam vẫn chưa về, có phải nó nói ở lại nên không về luôn không, có bí mật cần che giấu thế cơ à. Tuy nhiên, chuyện đó là thứ yếu, anh ấy đi qua đêm thì càng tốt biết đâu năm sau nó lại được bế cháu thì còn gì bằng nữa. Cái quan trọng là chuyện nó đang nghĩ, nhìn bát chào đã với đi một nửa bên cạnh có chút miễn cưỡng. Không trả tiền thuốc thang cho người ta rồi nếu cứ im im như thế có phải không có thành ý lắm không
- Chấn phong... Nó vừa ấn gửi tin nhắn thì trên màn hình hiện lên một dấu đỏ to hơn cả mặt trời, ai bảo lần trước chặn người ta giờ thì hay rồi
Chặn rồi thì mở chặn thôi, dù sao chắc cũng chẳng biết
- Chấn Phong... Nó gửi lại tin nhắn rồi vừa cầm bát cháo vừa nhìn màn hình chờ đợi
Bên kia, anh cùng trợ lý Lam vẫn đang ngồi trong phòng làm việc từ chiều với một đống công việc, quả nhiên càng trên cao thì càng không dễ dàng
- Ting...
Trợ lý Lam nhíu mày, là tiếng thông báo tin nhắn app chat hả. Sếp mình hay dùng mấy ứng dụng cho giới trẻ này từ bao giờ thế, trước đây còn chê anh dùng phí thời gian cơ mà. Hình như lần trước còn bị người ta chặn nên tức tối đến mức trút giận lên bao cát như anh kìa
- Ôi mẹ ơi... Trợ lý Lam thầm cảm thán, thấy anh không để tâm tới tiếng thông báo kia thì lén nhìn anh xem rồi tự mình phồng má trợn mắt kinh ngạc. Cá nhỏ rồi lại có trái tim đỏ chót bên cạnh kia là sao, phụ nữ thật à, không lẽ là...
- Sếp... Trợ lý Lam tay vẫn cầm giấy tờ nhìn sang người đàn ông đang cúi đầu kia
- Im lặng... Chấn phong
- Hay anh nghỉ ngơi một chút, vết thương dù sao cũng còn mới... Trợ lý Lam
- Chuyện gì... Chấn phong không ngước mặt lên chỉ lười biếng đáp có lệ
- À không... Trợ lý Lam nghe vậy thì giật mình, có ý tốt mà còn bị quát là sao
- Sếp, hay tài liệu này tối nay tôi soạn rồi gửi sang anh xem trước có được không... Trợ lý Lam
- Im lặng... Chấn phong nhíu mày liếc qua một cái rồi lại cắm cúi xuống tiếp tục công việc của mình
- Vậy file này tối sẽ gửi qua app chat cho anh, anh nhớ đồng ý kết bạn... Trợ lý Lam
- Không dùng... Chấn phong lạnh nhạt nói, cậu ta hôm nay bị đập đầu vào đâu sao
- Sếp à, anh có nói dối cũng tìm lý do hợp lý một chút chứ. Chẳng phải vừa nãy là thông báo tin nhắn app chat của anh sao... Trợ lý Lam len lén nhìn biểu cảm của Chấn phong, sếp ạ anh cái gì cũng giỏi chỉ có con dường tình duyên thì não quả thẳng
- Im lặng... Chấn phong nghe vậy chợt nhíu mày, nếu là app chat thì chỉ có 2 người, 1 là mẹ anh, 2 là...
Với tay lấy điện thoại bên canh anh khẽ mỉm cười, tin nhắn gửi đến 4 phút trước, cô bé này không chặn anh nữa à
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com