Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C44




- Con đó, ở cùng thằng bé vậy mà chút quan tâm cũng không có... Mẹ

- Mẹ à, cháu trai của mẹ đã bao nhiêu tuổi rồi mà cần con quan tâm chứ... Nó thở dài, người lớn lúc nào cũng chỉ là lo xa thôi

- Vậy còn con thì sao... Mẹ

- Con... Nó quay lại nhìn bà ngạc nhiên, sao tự nhiên đang anh trai lại chuyển hướng qua nó vậy

- Con với thằng bé họ Mạc kia sao rồi... Mẹ nhìn nó nửa cười nửa không ý tứ rõ ràng "ta đã biết cả rồi"

- Mẹ nói Kì Quân sao... Nó

- Còn ai khác hả... Mẹ

- Mẹ à, con nói rồi bọn con chỉ là bạn, bạn bè... Tôi bất lực nhìn bà, mẹ người ta thì cấm yêu đương sớm, còn mẹ tôi thì hay rồi, mấy năm nay lúc nào cũng nói về chuyện này chỉ thiếu chút nữa không trói con nhà người ta về nuôi

- Bạn, con nhỏ ngốc nhà con sao lại không thừa hưởng được chút gen nào từ mẹ thế hả, đúng là khúc gỗ như bố con... Mẹ tôi thở dài

- Im lặng... Tôi chỉ im lặng nhìn mấy bông hoa trước mặt, sao mẹ tôi lại có kiểu so sánh khập khiễng này chứ

- Thằng bé Mạc này học giỏi, ngoan ngoãn lại rất hiểu chuyện. Hơn nữa, trông lại ưa nhìn đến như vậy, hai đứa ở bên nhau lâu như vậy rồi cũng không có chút tiến triển nào sao... Mẹ đi đến gần chỗ nó, đứa con gái này lần nào nhắc đến là lại đánh trống lảng

- Mẹ, gì mà ở bên nhau chứ... Nó nhíu mày

- Cậu ấy và con chỉ là bạn, mẹ muốn tiến triển đến mức nào nữa... Nó bĩu môi nói, có một bà mẹ hiện đại quả thực rất đau đầu

- Con đó, học học học, sao không chịu dùng chút IQ ra suy nghĩ đi... Mẹ

- Thời buổi này biết tìm đâu ra người như thằng bé đó chứ, hơn nữa mẹ nhìn ra thằng bé rõ ràng có ý với con, con không chịu hiểu hay sao hả... Mẹ thấy nó thờ ơ liền cốc đầu một cái

- Mẹ, con nghi ngờ không biết con có phải con gái mẹ đẻ ra không đấy... Nó bất lực xoa chán

- Nhìn con như vậy mẹ cũng không dám nhận... Mẹ nhìn nó lắc đầu một cái rồi đứng lên đi ra ngoài bàn

- Con... Nó nghe vậy thì liền cứng họng, có thể đi xét nghiệm ADN được không vậy

- Leng keng...

- Xin chào quý khách... Mẹ nó nhìn thấy khách vào thì quay lại vẻ mặt niềm nở ngày thường

Nó không biết nên khóc hay cười, quả nhiên mẹ nó vẫn không ngày nào từ bỏ ý định với Kì Quân. Khi nó chuẩn bị ôm mấy bó hoa đã tỉa xong vào trong thì điện thoại chợt reo lên, nhìn tin nhắn đến mà nó hoảng hồn, hình như chưa nhắn cho anh là nó ra viện thì phải

- Anh... Nó tiện tay ấn gọi

- Đang ở đâu... Bảo nam trầm giọng xuống thể hiện sự không vui

- Em đang ở cửa hàng... Nó nhất thời thấp thỏm

- Im lặng... Bảo nam

- Em quên nhắn anh... Nó gượng cười

- Lát anh qua đón... Bảo nam nén tiếng thở dài nói

- Không cần đâu, lát em về nhà cùng mẹ luôn. Anh bận công việc cứ lo đi không cần để tâm em đâu, có mẹ rồi... Nó cười

- Im lặng... Bảo nam

- Ừm... Bảo nam trầm lặng giây lát rồi cuối cùng thỏa hiệp, dù sao chuyện trên Công ty cũng khá bận để con bé ở nhà anh cũng không an tâm, cực kỳ không an tâm

Nó tắt điện thoại thầm thở phào nhẹ nhõm, sóng yên biển lặng qua đi cũng thật dễ dàng. Nó cũng tự đánh vào đầu một cái, sao có thể quên nói với anh chuyện này được cơ chứ, đúng là ăn cho lắm vào rồi béo mập ra chứ chẳng được tích sự gì

Ở cửa hàng tới xế chiều thì nó và mẹ cũng về, dù sao mẹ nó cũng là chủ muốn buôn bán như nào cũng chẳng ai quản được. Nó hay qua nhà Bảo nam ở vì nhiều lý do, dù sao từ nhà anh sang trường cũng tiện với lại cũng thi thoảng anh sẽ đưa đi. Nhưng đa phần thời gian sẽ ở nhà với mẹ

Nhà nó tính ra cũng cách cửa hàng khá xa, một căn nhà nhỏ nhưng diện tích sân vườn lại khá rộng. Vì nghe nói ngày trước mẹ nó thích trồng cây trồng hoa nên bố đã tốn công sức để thiết kế được khu vườn nhỏ kia, chính xác hơn thì chỉ cần mẹ thích thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ được bố đáp ứng vô điều kiện

----------

Cuộc sống cứ bận rộn trôi qua, điều đáng ngạc nhiên là có vài lần nó nhận được những lời hỏi thăm hết sức bất ngờ, đôi khi là cả những cuộc gặp mặt. Chỉ có điều ý tứ lảng tránh của nó quá rõ ràng nên về sau cũng không nhận được liên lạc nữa. Trùng hợp vào kỳ thi cuối kỳ nên nó bận không còn thời gian để thở. Không lên lớp thì sẽ ở thư viện, không thì sẽ là học nhóm, năm nhất nên áp lực học tập có vẻ còn nặng nề hơn cả năm cuối

Hơn 1 tháng ôn thi, chỉ có vài hôm phải lên trường còn lại là thời gian tự học nên nó được trọn vẹn thời gian làm tổ ở nhà. Nó chúa ghét việc thi cử, học mấy tháng trời thế mà lại thi trong 2 tuần, biết bao nhiêu môn, bao nhiêu kiến thức đúng là hành hạ sinh viên bọn nó mà

Môn thi cuối cùng kết thúc, biết bao thế hệ nhẹ nhõm bước ra phòng thi còn nó thì tàn tạ không muốn lết đi. Bởi vậy, học hành là con đường gian nan nhất mà người thường phải trải qua

- Alo... Nó mệt mỏi rút điện thoại đang reo inh ỏi ra khỏi ba lo

- Chị xinh đẹp của em... Ngọc

- Chị đang ở đâu vậy.... Ngọc vui vẻ cười nói

- Vẫn đang ở trường, mới thi môn cuối xong... Nó

- Vậy tốt, đến đây đi chỉ còn thiếu chị thôi... Ngọc

- Không muốn, chị về nhà... Nó thở dài, mấy người này cứ tụ tập là ầm ĩ, nó quả thực bắt sóng không kịp

- Không gì mà không, Kì Quân đang qua trường rồi chị đợi cậu ấy lát đi... Ngọc

- Vậy nhé... Ngọc nói rồi tắt máy cái ngang

- Này... Nó nhíu mày, sao có chuyện đặt đâu là nó phải ngồi đấy vậy

Bọn nó có một nhóm bạn chơi chung từ trung học cho đến đại học, tuy có vài người khác trường nhưng vẫn thường xuyên giữ liên lạc. Chính vì lý do đó mà mẹ nó cứ mở miệng ra là Kì Quân Kì Quân khiến nó đau đầu không thôi

Dưới ánh nắng oi ả ngày hè, nó đang chóng mặt đọc tin nhắn trong nhóm chat, quả thực mấy người này có hẹn đi ăn chỉ là... Khi nó còn đang ngồi trong phòng thi thì cuộc hẹn này được lên kế hoạch và cô em gái quý hóa của nó ngang nhiên cho rằng nó im lặng chính là đồng ý

- Reng reng...

- Tớ nghe... Nó

- Cậu đang ở đâu... Kì Quân

- Tớ đang ở trước cửa thư viện, cậu đến chưa... Nó

- Tớ đến rồi, cậu đợi tớ vào... Kì Quân

- Không cần đâu, tớ đang ra cổng... Nó

- Vậy được... Kì Quân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngontinh