C71
- Con bé này đúng là... Mẹ cầm hộp sơ cứu ra nhìn 2 ngươi đang giằng co kia thì hắng giọng một cái, hình như trong tình huống này bà không nên xuất hiện thì phải
- Được rồi, anh bỏ tay ra đi... Nó nhìn anh, tha cho nó đi nó không muốn ngày nào mẹ nó cũng lảm nhảm về anh đâu
- Im lặng... Chấn phong hít một hơi rồi cũng buông lỏng cánh tay đang giữ chặt kia ra
- Mẹ, mẹ đưa con đi... Nó thấy vậy nhanh chóng lấy hộp sơ cứu từ tay bà chạy vụt vào bên trong
- Được rồi, chút vết thương nhỏ không sao đâu, cháu ngồi đợi một lát cô bó lại hoa cho... Mẹ nó nhìn anh đứng thẫn thờ ở đó thì cười
- Dạ... Chấn phong trầm giọng xuống không biết nên làm sao cho thích hợp
- Con bé này thi thoảng đầu óc lơ lửng là vậy đó, mà ẩu đoảng thì là nhất rồi... Mẹ
- Mẹ à, nếu không thể khen được thì làm ơn đừng có hạ giá con gái mẹ như vậy có được không... Nó đang xử lý vết thương bên trong mà âm thầm gào thét, quá mức chê bai mà
Nhìn vết thương cũng không quá sâu nhưng có lẽ là trúng mạch máu nên với chảy nhiều đến như vậy, trước đây cũng đã mấy lần nó bị mẹ cốc đầu vì cái tội này rồi. Băng bó xong xuôi nó ngồi lì bên trong không bước ra bên ngoài, mất công mẹ nhìn thấy lại có ý nghĩ sâu xa không nên có
-------------
Chiều xuống, sau khi ăn nhẹ thì nó lại lén lút làm con chuột nhỏ âm thầm lặng lẽ lấy 2 bông hoa Mao lương từ cửa hàng. Vẫn rất đúng giờ, nó thật đang mong đợi cậu bé kia liệu có thực sự giữ lời hứa hay không đây
- Tiểu Lạc, con mau vào bên trong đi... Cô Lục
- Im lặng... Tiểu Lạc vẫn ngồi trước thềm hướng mắt về phía cổng
- Con đang đợi chị sao... Cô Lục bên cạnh ban đầu đã rất bất ngờ, cậu bé này lại chịu ra khỏi phòng xuống đây ngồi như vậy sao
- Chắc chị sắp đến rồi, mau vào bên trong đi... Cô Lục nhìn cục bột nhỏ đang ngôi nôn nóng nhìn ra bên ngoài kia bất lực, hành động này quả thực ngoài sức tưởng tượng của bà mà
- Im lặng... Tiểu Lạc thở dài một hơi, không phải là không đến nữa đó chứ, đã hứa sẽ xuống đón rồi mà
- Ting tong...
- Đến rồi... Tiểu Lạc nghe tiếng chuông lập tức ngồi thẳng lưng dậy hai mắt tròn xeo không giấu nổi vui mừng
- Thằng bé này đúng là đang đợi thật... Cô Lục nhìn biểu hiệu của con trai thầm cảm thán, mấy năm nay chỉ thấy thằng bé đợi anh họ, nhưng nếu nói xuống tận đây ngồi đợi cả tiếng đồng hồ thì hình như chưa ai được nhận vinh hạnh này
- Cô Lục... Nó cởi mũ bảo hiểm nhìn bà cười
- Tiểu Linh đến rồi sao, mau vào đi... Cô Lục
- Dạ... Nó
- Hình như tiểu Lạc đang đợi cháu đấy, thằng bé đã ngồi chờ rất lâu rồi... Cô Lục
- Vậy sao ạ... Nó nhìn bà rồi ngó đầu vào bên trong thấy bóng dáng nhỏ xinh kia đang đứng nhìn về phía này, nhóc con này thật là sao lại ra tận đó chứ
- Mau vào đi, chắc thằng bé này có chuyện muốn nói đấy... Cô Lục
- Dạ... Nó cất xe rồi cũng theo vào bên trong, nhóc con đã chạy lên phòng trước rồi không chịu đợi nó gì cả
- Cốc cốc...
- Cạch...
- Chào tiểu Lạc Lạc... Nó mở cửa ngò đầu vào tươi cười tìm kiếm cậu bé
- Chị đến rồi... Nó vẫy tay
- Im lặng... Tiểu Lạc ngước mắt lên nhìn nó rồi mím môi tiếp tục nghịch mấy mảnh ghép
- Đón rồi... Tiểu Lạc khẽ nói
- Chị thấy rồi, tiểu Lạc Lạc thật ngoan quá... Nó cười sẵn tiện khen ngợi cậu bé
- Im lặng... Tiểu Lạc trước lời khen ngợi kia thì khẽ cúi đầu cười như đạt được thành tựu lớn
- Vậy em có muốn nhận quà không... Nó nhìn cậu bé sẵn tiện mở balo lấy ra 2 bông Mao hương được gói cẩn thận
- Im lặng... Tiểu Lạc nghe thấy quà thì tò mò nhìn nó
- Cái này là cho em, phần thưởng nhỏ vì tiểu Lạc Lạc ngoan ngoãn nghe lời... Nó đưa ra trước mặt cậu bé
- Im lặng... Tiểu Lạc nhìn bông hoa nhỏ trước mặt hai mắt sáng lên nhưng vẫn không có hành động gì nhận hay không
- Không lấy hả... Nó nhịn cười nhìn cậu bé đang ngượng ngùng kia
- Vậy thôi chị... Nó hít một hơi thu tay đang cầm hoa lại
- Lấy... Tiểu Lạc thấy nó đang định thu tay lại thì vội vàng cầm lấy bông hoa chỉ sợ người nào đó đổi ý
Nó thấy vậy thì chỉ khẽ cười, trẻ con vẫn mãi là trẻ con, những đứa trẻ không thể lớn được. Nãy giờ không để ý là bức ghép hoa Mao hương của nó mà hôm trước đang tháo dở kia đã được ghép lại toàn bộ, cậu bé này khiến nó yêu chết đi được
- Tay... Tiểu Lạc nhìn vào ngón tay đang băng của nó khó hiểu
- À, chị sơ ý thôi, không đau... Nó cười
- Đau... Tiểu Lạc
- Thật sự không đau mà, chỉ như cái gai thôi... Nó nói, vậy là đang quan tâm nó đấy à
- Tiểu Lạc Lạc đang quan tâm chị đấy à... Nó nhìn cậu bé
- Im lặng... Tiểu Lạc khuôn mặt phiếm hồng khi bị người trước mặt trêu ghẹo
- Im lặng... Nó thấy khuôn mặt ai kia nóng bừng lên thì cũng không truy hỏi thêm nữa, vậy là bước 2 đã xong, cuối cùng chỉ cần đợi thời gian thôi
Nói chung là sau đó hai người vẫn ngồi ghép tranh, ai làm việc đó. Tuy nhiên, bức tranh nghìn mảnh ghép của nó kia gần như là hoàn thiện rồi vậy nên nó đang đau đầu không biết sẽ dạy cậu bé điều gì trước tiên
Thời gian này nó rất bận rộn, vì vừa phải chạy lịch học trên trường vừa phải tìm công việc thực tập, vừa phải lên lịch dạy tiểu Lạc Lạc. Tý nữa thì quên là còn mừng thọ bà nội Hàn Thiên, may mà hôm đấy đi học về nó lại sang nhà anh Nam mới biết hóa ra anh cũng là khách mời. Vậy là tổ chức to lắm à, thật sự muốn quay lại ngày hôm đó để từ chối quá đi mất
Nhưng mà biết sao được, lời nói gió bay không thể thu lại nên đành bám đuôi anh Nam đi thôi, dù sao cũng tiện xe mà
- Anh, em hi vọng những chuyện như thế này lần sau người đi cùng anh là một người khác... Nó
- Vậy à... Bảo Nam cười
- Không chỉ em đâu, cả nhà đều nghĩ như vậy... Nó
- Đến mẹ em còn nói em giới thiệu bạn em cho anh, hừ, cũng không biết năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi... Nó hít một hơi nói
- Ý là anh già... Bảo Nam nhíu mày, có nhất thiết nói thẳng vậy không chứ
- So với bọn em thì quả thực là già... Nó gật gù
- Anh đó, tốt nhất là tránh xa mầm non của đất nước ra... Nó nhìn anh
- Con bé này, anh đối xử với em tốt quá nên giờ không biết lớn nhỏ có đúng không... Bảo nam tức cười nói
- Đối tốt với em thì cũng không được... Nó
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com