C92
Lần này còn quá đáng hơn lần trước, gì mà hẹn 8h30' lúc đấy bình thường nó chỉ muốn ở nhà ấm ủ bên cái giường yêu thương thôi. Ngồi ăn cơm cùng mẹ mà nó thở dài lên thở dài xuống làm ai kia không muốn nuốt nổi cơm
- Cái con bé này có để cho người khác ăn không đấy... Mẹ
- Mẹ, tối nay bọn con ra ngoài... Nó nhai nhồm nhoàm trong miệng chán nản nói
- Ừm... Mẹ
- Lại là đi bar đó mẹ... Nó nói không thèm nhìn phản ứng người kia vì biết trước là mẹ sẽ chả bao giờ quan tâm
- Mẹ nói xem do con đã già hay mấy nới đó thực sự quá ồn ào nên không hợp với con... Nó
- Mới 20 tuổi đầu mà như bà già 60 vậy.... Mẹ liếc mắt nhìn cô con gái trước mặt lắc đầu cảm thán
- Con chưa 20, chưa đến sinh nhật mà... Nó
- Mẹ, có thể 1 lần mẹ cấm con đi chơi được không... Nó nhìn bà tràn đầy hi vọng
- So với việc suốt ngày cứ ôm mấy quyển sách như con mọt thì mẹ thấy con vẫn nên tránh xa tấm mắt của bà già này thì hơn... Mẹ
- Haiz... Nó
- Con gái của mẹ ngoan ngoãn vượt tiêu chuẩn nên người làm mẹ quá nhàn nhã mà... Nó
- Hừ... Mẹ
- Chưa đến lúc, quả bom nổ chậm chỉ là chưa nổ chứ không phải là không nổ... Mẹ
- Mẹ nói con gái rượu của bố thế bố sẽ buồn lắm đấy... Nó
- Haiz, buồn thì cũng làm được gì chứ, bây giờ cũng chỉ là một bộ xương lạnh nằm đó... Mẹ nó nói không giấu nổi nỗi buồn nơi đáy mắt
- Em hèm... Nó hắng giọng, cái miệng lại đi chơi xa rồi
- Mẹ yên tâm, con rể của mẹ nhất định sẽ bảo vệ cho con gái mẹ... Nó cười
- Đừng làm khổ con nhà người ta... Mẹ nhìn nó
- Mẹ, con có phải con gái mẹ không thế... Nó bĩu môi
- Mà này con gái... Mẹ nhìn nó kì lạ khiến nó thoáng nổi da gà, gì đây, nhìn nó như vậy chắc hẳn không có ý đồ tốt đẹp gì rồi
- Con trai chị Lâm con thấy sao... Mẹ
- Hừ, biết ngay không có ý gì hay ho mà, cuối cùng cũng nhắc về cái tên đó... Nó thầm nghĩ
- Mẹ, mẹ với mẹ Lâm quen biết con không có ý kiến gì... Nó nhìn bà nghiêm túc bỏ đũa xuống
- Nhưng con và con trai mẹ Lâm không có một chút quan hệ gì cả. Mẹ không thấy cháu trai mẹ rất nhạy cảm khi thấy anh ta à... Nó
- Nếu không có gì sao lại gọi người ta là mẹ Lâm, nếu chị ấy không xuất hiện bà già này cũng không biết con đi nhận họ hàng thân thiết thế đấy... Mẹ
- Mẹ, cái đó là 1 phút nông nổi thôi. Hơn nữa, chuyện đó anh cũng biết chỉ là vì 1 vài chuyện bất đắc dĩ nên mới như vậy, chỉ là 1 cách xưng hô mọi người đừng nghĩ nhiều... Nó
- Con đó, cái đồ không biết tốt xấu... Mẹ
- Mẹ à, con và anh ta cách biệt tuổi tác quá nhiều, ra đường người ta còn tưởng là chú cháu nữa đấy... Nó
- Thằng bé Lâm đó là do tuổi tác, thế thằng bé Mạc thì sao... Mẹ nhìn nó bĩu môi
- Mẹ, con gái mẹ rất bận rộn không có thời gian nghĩ mấy chuyện đó nên mẹ có mong mỏi cũng vô ích thôi. Mẹ đừng nghĩ đến chuyện có thể gán ghép con cho ai... Nó
- Đúng là cứng đầu... Mẹ
- Nếu mẹ rảnh thế hay mẹ mua cho con mấy món sơn hào hải vị đi, con cảm giác dạo này lớp mỡ của con đang bị tan chảy rồi... Nó
- Con có ăn gan trời cũng thế, thi cử cái kiểu gì mà lần nào cũng xuống cân mất kiểm soát... Mẹ
- Con gái mẹ là sinh viên tiêu biểu nên áp lực không nhỏ chút nào... Nó
- Hừ, mang cái danh xưng hão huyền ấy mà sống đến già đi... Mẹ
- Mẹ yên tâm, trước khi 30 tuổi nhất định dẫn con rể về cho mẹ... Nó cười
- 30 tuổi... Mẹ
- Lúc đó thì ở vậy luôn đi... Mẹ
- Mẹ thật là.... Nó ngáp một cái hai mắt muốn ríu lại
- Con lên tắm trước đây, không lát nữa đến muộn cháu gái mẹ lại mắng con... Nó
- Không được uống rượu bia đâu đấy... Mẹ
- Con biết rồi mà... Nó
--------------
Gần 8 rưỡi nó mới đến, lần não cũng đến gần giờ mới xuất hiện thể nào cũng bị kêu ca nữa cho mà xem. Ngay bên ngoài đã nghe tiếng ồn ào muốn bể cái tai, nó trả tiền taxi xong thì cũng đi vào bên trong, thật sự cảm thấy bản thân đã bước qua cái tuổi vui chơi này rồi
- Chị, bên phải... Ngọc thấy nó đi vào thì đứng lên ra hiệu
- Bên này tiểu Linh...
- Hello... Nó cười rồi cũng ngồi xuống
- Đừng có than vãn, còn 1 phút 10 giây nữa mới đến 8 rưỡi tớ vẫn không đến muộn... Nó
- Trong khi mọi người đều tới hết rồi à...
- Ai bảo mấy ông tới sớm làm gì... Nó
- Thôi được rồi, tính chị ấy sao ông còn không hiểu à... Ngọc
- Nước của cậu đây... Kì Quân đẩy cho nó một ly nước ép gì đó
- Cảm ơn cậu... Nó nhận lấy uống một hơi hết nửa cốc, hình như vị này khá ngon
- Xem xem, con nhỏ này cứ như vậy thì sau này ai dám rước đây...
- Chị ấy ý à, sống với lý tưởng cách mạng rồi nên đừng nhắc đến... Ngọc bĩu môi nói
- Thôi bỏ đi, lâu lắm mới có dịp gặp nhau đông đủ như vậy...
- Đúng rồi, sắp nghỉ hè rồi chúng ta nên lên lịch đi chơi chứ...
- Tớ nói trước, tớ chỉ rảnh từ 10 giờ sáng chủ nhật đến tối thôi đấy... Nó vừa bỏ miếng táo vào miệng vừa nói
- Cái gì...
- Cậu làm cái gì mà không có lấy 1 ngày nghỉ trọn vẹn thế...
- Thương cô nương à, sắp thi cuối kỳ rồi cậu có biết áp lực như nào không, tớ còn sút đi mấy cân rồi này... Nó khổ sở nhìn cô bạn bên cạnh
- Nhìn lại mới thấy hình như hai má lại hóp lại không ít nha... Tiểu Thương đưa tay lên véo hai má nó
- Tớ khổ tâm lắm... Nó
- Có thôi đi không 2 cái bà này...
- Cậu không nghỉ 1, 2 hôm được à... Kì Quân
- Không... Nó lắc đầu đầy bất đắc dĩ
- Cậu bận gì thế... Kì Quân
- Tớ hả, bận đủ chuyện trên đời... Nó
- Cái con nhỏ này, lần nào cũng vì cậu mà lỡ kế hoạch...
- Vậy giờ tính sao...
- Đừng nhìn tớ như thế, các cậu có xẻ thịt tớ ra thì tớ cũng không rảnh thêm được đâu... Nó
- Thật hết nói nổi chị.... Ngọc
- Hè thì làm cái gì chứ...
- À, nói sau thi ý hả... Nó
- Vậy thì miễn cưỡng rảnh thứ 7 và chủ nhật... Nó nói
- Thôi, con nhỏ này thông báo thế là được rồi còn lại tự chúng ta bàn...
- À đúng rồi, tuần sau mày thi đấu à...
- Nghe nói lần này là giải quốc gia cho sinh viên hả...
- Ừm... Kì Quân gật đầu
- Thứ mấy, để mấy anh chị đây sắp xếp thời gian vàng bạc đến xem năng lực có bị thụt lùi đi theo năm tháng không...
- Ngày 18... Kì Quân
- Bóng rổ à... Ngọc nhìn cậu hỏi
- Ừm... Kì Quân
- Vậy có phải sẽ có rất nhiều anh đẹp trai 6 múi không...
- Lạc Tiểu Thương, bà không nghĩ chuyện gì tốt đẹp hơn được à...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com