Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 5: Sinh nhật

Vì mới nhập học nên lịch học của chúng tôi trôi qua khá nhẹ nhàng, tôi cũng đã dần quen với nhịp sống này hơn, bạn bè, gia đình vẫn thế không thay đổi gì nhiều.

Gần đây thấy tôi ra ngoài nhiều nên cô Nhung cũng cảm thấy rất hài lòng về điều đó. Về nhóm chúng tôi hay cùng nhau đi chơi, học bài chung nên tôi cũng gần như là hòa nhập với họ.

Nhưng dạo này nhóm này rất lạ, tôi là người duy nhất thấy lạ vì đơn giản ai cũng bận đi với nhau mà có tôi thì không biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng tôi lại bỏ suy nghĩ xấu ấy đi vì có thể họ bận thật.

Tối hôm 26/9, tôi nhận được cuộc gọi của cô chú dưới quê, ngoài nói chuyện về buôn bán ra, thì cô chú còn rủ tôi về quê để tiện ăn giỗ mẹ tôi. Tôi mỉm cười gật đầu rồi cúp điện thoại.

Tôi chạy xuống bếp, lấy hoa quả gọt sẵn ra dĩa, chạy ra phòng khách trịnh trọng ngồi cạnh cô Nhung, đưa cô chiếc nĩa cắm sẵn miếng táo được cắt đẹp đẽ, cùng giọng nịnh nọt ngọt sớt

" Cô Nhung xinh gái, ăn táo cho đẹp da nè cô"

Cô Nhung như đã quen, cầm miếng táo, giọng bình tĩnh " Sao con tính xin đi đâu à"

" Dạ, cháu tính 28 cháu về quê có việc ạ, chiều 29 cháu lên ngay" Tôi cười hì hì, matxa chân cho cô.

" Sao về đột ngột thế, có chuyện gì hả" Cô Nhung ngừng nhìn tivi quay qua nhìn tôi

" Dạ 29 có đám giỗ ở bên ngoại ạ, cô chú gọi hỏi cháu có về không "

" Ui dào, vậy mà cô tưởng gì to tác lắm, cứ về đi, ở đây để cô lo" Cô Nhung khi đầu trễ môi, lúc sau lại hơi vênh mặt để thể hiện sự uy tín của mình

" Dạ, cháu biết mè, có gì cô Nhung giúp cháu nhen, cháu về đó mang mấy món ngon lên cho cô " Tôi cười cười đáp lại cô

" Miễn có bánh mì bò kho còn lại để cô" Nghe đến hai chữ 'món ngon' cô Nhung không khỏi bật sáng đôi mắt lên để tia tín hiệu cho tôi biết.

Tiếp nhận xong tín hiệu của cô Nhung, tôi lên phòng làm nốt bài tập rồi đánh răng lên giường ngủ để mai còn đi học rồi lại xách đít về quê thui.

                                                                                                    ****

Sáng sớm hôm sau, cả nhóm tôi lại ngồi cùng nhau dưới sân trường để bàn về bài 15 phút tiết đầu

" Bây ơi, tui làm bài hổng được, cứu bồ đi" Hoàng Đạt ca bài ca đó nãy giờ 10 phút rồi, tôi nghe nhiều đến mức thuộc làu làu tý nữa Đạt sẽ nói tiếp từ gì .

Huyền Anh và Hải Dương thì cùng nhau dò bài bên cạnh, Minh Huy và Anh Tú thì thay nhau cãi đáp án nào đúng đáp án nào sai rồi quay qua hỏi đáp án Hải Dương để phân thắng bại. 

Duy chỉ có tôi và Tường Vy là nhàn nhã nhất, chúng tôi ngồi hút trà sữa, nói về câu chuyện drama đang hot nào đó trên mạng, một khung cảnh nhưng chúng tôi có đến 4-5 sắc thái cảm xúc, nhiều khi tôi còn cảm thán thật sự rất đa dạng. Hoàng Đạt lên tiếng khiến chúng tôi ai cũng hết hồn

" Stop hết đi" Từ 'stop' của Đạt kéo dài như một quãng ngân cao của ca sĩ, đủ thu hút tất cả chúng tôi dừng hoạt động quay qua nhìn cậu

" Này sao tụi bây so đáp án hoài vậy, nhìn biết điểm cao rồi, còn nữa hai bây cãi nhau chi cho mệt nhìn đáp án tụi giỏi cho nha" Cậu bạn chỉ tay về phía bốn con người cần mẩn so đáp án với nhau kia, rồi cậu chuyển hướng qua chúng tôi " Hai bây làm gì ngồi tám quài vậy không sợ điểm thi à"

Rồi cậu từ biên tự khóc, ôm khuôn mặt rầu rĩ " Trời ơi, sao không ai quan tâm đến người bạn tội nghiệp này chứ hả, tại sao hả, các cậu trả lời đi chứ"

" Có cho nói đâu mà kêu người ta trả lời" Vy đáp một câu xanh rờn khiến chúng tôi cười nghiêng ngả vì quá đúng, còn Đạt thì xịt keo cứng ngắt trước câu của Vy.

Và thế là chúng tôi có một màn dỗ dành bạn Đạt suốt mất phút liền.

Lúc nói chuyện vui vẻ thì Huyền Anh quay qua tôi hỏi

" Hạ nè, hôm thứ 7 cậu có bận gì không?"

Tôi suy nghĩ rồi gật đầu nói với Huyền Anh " Có á, tui phải về quê ăn giỗ"

Nghe câu trả lời của tôi, cả nhóm tự nhiên ỉu xìu, tôi bật cười rồi hỏi: " Sao dãy, bộ có gì hả, tui cũng tính hỏi mấy nay tụi bây có gì mờ ám lắm nha"

" Có gì đâu mà, tụi này muốn rủ mi đi chơi mà mi bận rồi" Huy cướp lời ngay, tôi cũng coi như thế mà gật đầu như cũng hiểu

Tường Vy đắn đo rồi cũng hỏi tôi" Thế chủ nhật thì sao?"

"Hừm, tối thì chắc được á" Tôi gật gù ngẫm nghĩ rồi trả lời Tường Vy

" Vậy hẹn tối chủ nhật đi chơi nhá, cậu nhớ chừa lịch đó" Hoàng Đạt ánh mắt biểu thị tôi phải nhớ lịch ngày quan trọng này, tôi bật cười rồi hai tay dơ chữ OK lên

" Yên tâm, tui note lại rồi"

                                                                                              ****

Sáng ngày 28/9, tôi có mặt tại nhà ông bà từ sớm, chuẩn bị đồ đạc đầy đủ tôi đi giao ngay những ổ bánh mì nóng hổi, lâu lâu ghé chợ mua vài ba miếng bánh cho tụi nhỏ. Khi ghé qua tiệm hoa, tôi dừng lại vài giây ngập ngừng rồi vào mua một bó hoa tulip trắng cùng hoa cẩm tú cầu xanh. 

Đi lên ngôi đền gần đó, tôi cắm một lọ hoa xinh đẹp cho mẹ rồi lại chào các thầy để kịp về chuẩn bị bữa trưa. Ngôi nhà đó vẫn như thế, vẫn ấm cúng đến lạ thường và cho tôi cảm giác thoải mái khi về đây.

Chiều tôi lại được ông bà dẫn ra đồng để thả diều cùng tụi nhỏ, khi thì đi hái xoài hay những miếng mít thơm ngon về làm mít trộn, nghe thôi đã thấy thèm rồi. Buổi tối là lúc cả nhà đầy đủ ngồi quây quần bên nhau, mọi người cùng suy nghĩ cho thực đơn ngày mai, nhỏ Tý- đứa con trai nhỏ của chú Ngọc lên tiếng trước:

" Cháu muốn ăn bánh mì bò kho"

" Cháu cũng vậy, chị Hạ cũng vậy đúng không" nhỏ Mèo- đứa con gái lớn của nhà chú Ngọc lên tiếng sau đó.

Tôi cũng mỉm cười gật đầu với cô bé, bà tỉ mỉ ghi lại cẩn thận. Lúc sau là phân công nhiệm vụ, tôi được phân đi mua hoa thăm mẹ và dọn dẹp phần bên mẹ, còn lại để ông bà lo, cô chú cũng gật đầu đồng ý, cô Mỹ xoa lưng tôi rồi nói

" Lâu lâu về, con cứ đi thăm mẹ đi, còn lại cứ để mọi người lo,  về đây con cứ là công chúa của bọn ta"

Tôi rưng rưng nước mắt, ôm cô Mỹ để cảm ơn cô và mọi người, có lẽ về làm dâu nhà này cũng phần nào hơi thiệt thòi cho cô. Đây cũng là điều do chính cô cũng như ông bà và chú Ngọc đã nói, tuy vậy cô vẫn luôn ở cạnh mọi  người, sống vui vẻ và vị tha đến thế. Chưa bao giờ cô trách bất kỳ ai, hay trốn tránh những điều không hay đến với gia đình, cô lại đứng lên phản bác và bảo vệ gia đình nhỏ này ngần ấy năm. Chính tôi cũng biết, mình cũng nợ ở cô nhiều điều lắm.

Sáng sớm ngày 29/9, tôi dậy khá sớm, vươn mình sau một giấc ngủ dài, tôi hít sâu rồi cổ vũ chính mình, trước tiên tôi đi ra tiệm hoa chỗ quen, con chủ quan thấy tôi thì hồ hởi

" Hạ đấy à, nay ra lựa hoa đúng không, chị gói sẵn cho em rồi này, tulip trắng và cẩm tú cầu xanh nhé"

" Ui, nay hoa đẹp thế, em cảm ơn nhiều nha" Tôi nhận lấy bó hoa lễ phép gật đầu, rồi lấy tiền ra trả.

" Ôi dào, có gì đâu mà, dù gì chị cũng quá biết em sẽ chọn gì rồi, nào về lại ghé mua hoa ủng hộ nhà chị là được" Chị nhận tiền  của tôi, cười nói vui vẻ.

Chào tạm biệt chị, tôi lại men theo con đường quen thuộc để đi đến ngồi đền, cắm bình hoa thiệt đẹp cho mẹ. Khi còn sống, nhà tôi luôn ngập tràn hoa tulip, đến bây giờ tôi vẫn giữ thói quen ấy, nhiều khi tôi còn được cô Nhung khen khéo mở tiệm hoa ấy chứ.

Dọn dẹp chỗ ngôi đền xong thì tôi dọn dẹp phần dư đi, trong bó hôm nay chị chủ lại cho tôi nhiều tulip hơn nên tôi còn dư tận 5-6 cây cùng một nhánh tú cầu nhỏ xinh, tôi gói phần hoa dư để về nhà cắm một bình thì một sư gọi tôi lại.

Tôi ra ghế đá ngồi với sư, tôi và sư nói chuyện rất nhiều, từ học tập đến gia đình, bạn bè. Sư nghe xong cũng yên tâm, sư nắm tay tôi rồi nói

" Cứ yêu bản thân là tốt, cứ giao lưu học hỏi là tốt, sau này dù có bao nhiêu khó khăn con cũng có rất nhiều con đường để lựa chọn nên hãy tin vào chính mình nhé. Dù con đường của con không được đẹp và thẳng như người ta, dù khó khăn của con sẽ nhiều đau đớn hơn, hãy cố gắng vượt qua nhé con"

Tôi như hiểu lời sư, gật đầu đảm bảo với sư rồi chào sư ra về. Nhưng điều tôi thấy lạ ở chỗ, tại sao sư lại nói với tôi trong khi rất ít lần sư nói với ai điều gì, mang theo thắc mắc ấy về đến tận nhà, tồi cũng quên béng mất, có lẽ vì mãi cắm lọ hoa, cùng mọi người trong nhà ăn giỗ chăng.

Kết thúc bữa ăn giỗ cùng mọi người, tôi ngồi lại bàn nói chuyện với ông bà và cô chú Ngọc về những gì sư nói với tôi, ông bà nhìn nhau thở dài

" Nếu sư đã nói vậy, chắc hẳn phải có gì đó, nhưng cháu cứ nhớ lời của sư mà sống. Cũng lâu rồi sư không nói điều gì đó với một ai, nên sẽ không sao đâu" Ông nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng, nói lại với sự ân cần và ấm áp, tôi vâng lời ông bà, còn cô chú thì nhìn nhau như đang giao tiếp qua suy nghĩ vậy.

Chiều đến, mọi người trong nhà cứ gói hết món này đến món khác, gói những chiếc bánh mì nóng hổi đến từng rau củ được trồng tươm tất trong vườn, không quên nhét cho tôi vài cuốn sách, chiếc cặp tôi đầy đến nỗi chỉ cần nhét thêm một cái cây thôi nó sẽ rách mất.

Tôi đang lúi húi sắp xếp đồ đạc thì lời bài hát sinh nhật được phát lên

" Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday"

Tôi ngừng động tác ngước lên, mọi người đã đứng sẵn, nhỏ Mèo cầm chiếc bánh sinh nhật màu trắng tinh, trên đó có hình vẽ một cô gái đang nở nụ cười, cùng một chiếc nến đơn với dòng chữ đỏ bên dưới :' Chúc mừng sinh nhật, Vĩ Hạ'

Tôi nhìn chiếc bánh kem mà ngỡ ngàng, đôi mắt không tự chủ mà nhòe đi, dưới lời chúc của mọi người, tôi nhận chiếc bánh kem rồi bật khóc, tôi không biết mình bật khóc về điều gì, tôi nhìn chiếc bánh kem mếu mó nói

" Con cảm ơn mọi người nhiều, con thật sự cảm ơn"

Chúng tôi giành ít phút ngắn ngủi để cùng nhau chia sẻ bánh kem rồi đưa tôi lên xe về lại thành phố, chỉ ít phút vậy thôi nhưng nó là kỉ niệm sinh nhật có lẽ tôi không bao giờ quên, tôi dặn lòng phải như vậy, dù có chuyện gì tôi cũng bảo vệ ngôi nhà nhỏ này của mình, chắc chắn. Tôi lau đi hàng nước mắt lăn dài trên má, nắm chặt đôi bàn tay nhỏ ấy mãi đến khi tôi về đến nhà.

Đến nhà tôi dọn dẹp hết đồ đạc, chuẩn bị nồi bò khô cho cô Nhung rồi xin phép cô ra ngoài, nhìn đồng hồ điểm 6 giờ mà tôi hớt hải vì sợ trễ, nếu đúng hẹn là 6 giờ chúng tôi có mặt nhưng bây giờ tôi mới xuất phát đi, đang đi trên đường tôi nghe tiếng gọi quen thuộc

" Này Vĩ Hạ"

Quay lại nhìn theo hướng chất giọng đó, là Hải Dương, nay nhìn cậu bảnh tỏn khác so với hình tượng trên trường, cậu dừng xe chỗ tôi, lấy chiếc mũ từ trước giỏ xe cúp đưa cho tôi

" Lên đi, tôi chở cho nhanh"

Tôi nhận chiếc mũ nhanh chóng lên xe không quên lời cảm ơn đến cậu.

Ngồi sau tôi mới phát hiện cậu tỏa ra một mùi hương cam nhàn nhạt, rất thơm và dễ chịu, cả quãng đường chúng tôi không ai nói gì vì có lẽ chúng tôi cũng không có chủ đề chung. Nhìn khung cảnh quen thuộc, bầu không khí trong lòng mà tôi cứ cảm giác buồn ngủ sao ý, tôi giờ đang mang một chiếc kính không độ để che đi đôi mắt sưng húp lúc nãy.

Đến quán ăn quen thuộc, tôi bước xuống nhìn một lượt, hôm nay có vẻ vắng nên xe chỉ hầu như của mọi người trong nhóm tôi, chưa kịp lên tiếng thắc mắc thì Hải Dương đã bịt mắt tôi rồi nói

" Cậu đi theo chỉ dẫn của tôi nhen"  Nói rồi, như sợ tôi ngã vì không thấy đường, cậu nắm cổ tay tôi dẫn tôi đi vào bên trong, còn nhắc tôi chỗ nào có vật cản, khi đến nơi, cậu thả cổ tay tôi ra, rồi mắt tôi như được thấy ánh sáng.

Khi vừa mở mắt thì tôi bất ngờ, mọi người đứng trước mặt tôi, nổ pháo giấy rồi cùng nhau hô to

"Happy birthday, Vĩ Hạ"

Nhìn khung cảnh tôi không khỏi bất ngờ, đột nhiên nước mắt tôi chảy xuống trước sự ngợ ngác của mọi người, Vy thấy vậy chạy lại an ủi vỗ lưng tôi, tôi lau nước mắt trên mặt, giọng hơi nghẹn ngào

" Cảm ơn các cậu nhiều, tớ khóc vì cảm động thôi, các cậu đừng lo"

Mọi người như chút được lo lắng, họ dắt tôi lại chụp tấm ảnh rồi cùng nhau ăn uống trò chuyện vui vẻ. Hôm nay là ngày mà có lẽ kể từ rất lâu rồi tôi mới được lại nghe hai chữ 'Happy birthday'.

Ngày 29 tháng 9, tôi được tổ chức sinh nhật hai lần, từ rất lâu rồi, đây là lần đầu tiên từ hôm đó tôi được tổ chức sinh nhật. Cảm ơn mọi người nhiều!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com