9. [End]
amie được đưa đến bệnh viện, đương nhiên mọi chuyện vẫn sẽ được người nhà bẻ sang chiều hướng khác dĩ họ cũng chỉ tập trung cứu lấy tính mạng của bệnh nhân, không quan tâm chuyện khác nên không bàn sâu vào.
ai nấy cũng vậy, không ngừng tuyệt vọng, jaeson đã nói chuyện với jungkook, anh đã bật khóc nức nở, anh nói anh không cố ý.. anh nói do anh say xĩn.. nhưng anh không nói là anh không sai, anh sai.. sai ngay từ những lần đối xử tệ bạc với đứa em gái này rồi.
hyejin cũng đã bình tĩnh hơn, bà ở nhà nấu cháo thật ngon, mong là amie sẽ sớm tỉnh và ăn lấy nó, bà mong amie sẽ được bình an.
vừa bước ra khỏi bếp đã thấy jungkook đứng trân ở đó, bà nhìn đi chỗ khác, rồi định bỏ đi nhưng anh đã lên tiếng:
"xin lỗi.. xin lỗi dì.."
hyejin mím môi cố gắng kiềm chế cảm xúc, lắc nhẹ đầu, rồi nói:
"dù gì trước đây, tôi rất hay đối xử không tốt với cậu, chuyện lần trước là tôi vu khống cậu làm cậu bị đánh, quá nhiều chuyện đã xảy ra rồi, amie bây giờ đã nằm bất tỉnh trong bệnh viện, tôi cũng chẳng còn tâm trí nào để chiến tranh hay bới móc nửa, như amie đã viết trong lá thư đó, tôi cũng không muốn trách cậu nữa, coi như bỏ qua mọi chuyện, mong cậu.. sớm thay đổi.."
hyejin bỏ đi, jungkook đứng im ở đó, suy nghĩ từng câu từng chữ bà ấy nói ra, cho dù bà đã đối xử với jungkook rất tệ, nhưng việc jungkook cưỡng hiếp amie là quá kinh khủng rồi, jungkook không bao giờ có ý nghĩ vì mẹ em đối xử tệ với anh nên anh phải đối xử tệ với em, anh nhận, anh đã hoàn toàn sai khi làm thế với em rồi..
ngay khi cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người đứng dậy hỏi han tình hình.
"cô ấy đã qua cơn nguy kịch."
mọi người thở phào, nhưng bác sĩ lại nói tiếp:
"nhưng có điều, không biết khi nào mới tỉnh, cô ấy có vẻ còn không muốn tỉnh dậy.. có lẽ là chuyện gì đó khiến cô ấy không muốn tỉnh.."
jungkook thất thần, tự trách mình không ngừng, hyejin gục vào người của jaeson, bật khóc.
rồi thời gian cứ thế trôi qua..
amie sau ba tháng vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, mỗi ngày hyejin và jungkook thay phiên nhau đến trông em, đó gần như là thói quen, mọi chuyện đã thay đổi rất nhiều rồi.
jungkook đã chăm chỉ học hành trở lại, kèm theo đó là tính tình đã thay đổi, cả anh và bà ấy cũng không còn hiềm khích, chỉ có điều sao bao nhiêu chuyện, nên đối xử tốt với nhau cũng bắt đầu gượng gạo.
jungkook sau khi tan học liền soạn sách vở đến bệnh viện.
"dì về nhà nghỉ đi, con trông em."
"vậy dì về nấu đồ ăn mang lên cho con luôn."
không nói gì thêm, cánh cửa đóng lại chưa bao lâu đã lại mở ra, bóng dáng nam nhân bước vào, cúi đầu một cái.
"anh jungkook."
"soobin, cậu đến đây làm gì?"
"nhưng thường lệ thôi anh, em nhớ người yêu em quá."
soobin rón rén đi vào, bắt ghế ngồi ngắm jeon amie, dù gương mặt xanh xao, soobin cậu vẫn thấy em là đẹp nhất.
jungkook ngồi một chỗ, nhìn ánh mắt của soobin dành cho em gái mình, chân thành đến ấm áp.
dù cho soobin biết tất cả mọi chuyện, vẫn chấp nhận, thậm chí còn đến thường xuyên để thăm em, jungkook nhận thấy linh cảm của bản thân là không sai, cậu nhóc này đáng tin nên anh mới nói hết sự thật từ hai tháng trước rồi.
mong là em gái anh sớm tỉnh lại, sớm có hạnh phúc với thằng nhóc này..
cứ thế, đã một năm trôi qua, jeon amie vẫn chưa tỉnh lại, mỗi ngày em vẫn thở đều, trên môi đã bắt đầu nhoẻn lên một chút, gương mặt tươi tắn hơn.
hôm đó, jungkook đang gọt trái cây để đãi thằng nhóc choi soobin kia, cả hai người con trai vẫn đang nói chuyện với nhau về những chuyện học hành, thời gian qua đã khiến jungkook và soobin thân thiết với nhau hơn, soobin mở miệng ra là anh vợ, chứ không còn là anh jungkook nữa.
ngay khi cả hai vẫn vui vẻ luyên thuyên, thì jeon amie đã từ khi nào mở to mắt, chớp chớp nhìn người yêu và anh hai của mình đang vui vẻ nói chuyện.
dù là cả hai có chút khác so với lúc trước, nhưng em vẫn không thể ngừng thương, nhẹ nhàng cất giọng:
"anh hai."
người đầu tiên em gọi khi tỉnh giấc, là anh hai..
jeon jungkook cùng choi soobin bàng hoàng quay qua nhìn em, jeon amie đã mở mắt ra nhìn họ, jungkook bất ngờ xen lẫn mừng rỡ, đến nổi không nói nên lời, choi soobin xúc động đến bật khóc lao đến ôm em, rồi chỉ có thể lấp bấp nói vài tiếng.
"amie.. anh.. anh.."
soobin chợt nhớ ra, liền chạy khỏi phòng, lớn tiếng:
"bác sĩ.. bác sĩ ơi.."
ở trong phòng, amie nhìn jungkook, sau đó mỉm cười, rồi nói:
"sao anh hai ngạc nhiên dữ vậy? mà sao em lại vào bệnh viện nhỉ? sắp thi cuối kì hai rồi, em sắp trở thành nữ sinh lớp 11 rồi đó, vậy mà giờ này em còn nằm viện đây, làm sao em ôn bài kịp?"
amie vừa nói, vừa từ từ ngồi dậy, jungkook cũng nhanh chóng đỡ em, nhưng vẫn chưa hết bàng hoàng.
tại sao em lại không nhớ những chuyện trước kia?
lúc đó, bác sĩ gấp gáp bước vào, khám một chút liền đi ra ngoài cửa, jungkook cũng ra theo, hỏi:
"bác sĩ, có gì đó lạ lắm, em tôi không nhớ lý do nó vào viện, cũng không nhớ chuyện gần đó."
"khả năng cao là cô ấy mất trí nhớ tạm thời vì hôn mê quá sâu, nhưng không sao, chỉ mất đi một phần kí ức, có khi sẽ nhớ lại, hoặc cả đời cũng sẽ không."
jungkook ậm ự, anh mong em sẽ không nhớ lại, nhưng kí ức đáng sợ đó, em nên quên đi thì hơn, còn chuyện thời gian, anh vẫn có thể giải thích được.
ba mẹ nghe tin liền chạy đến, mừng rỡ xúc động không ngừng, jungkook đứng ở một góc, còn không dám tin đó là sự thật, jeon amie đã tỉnh lại, khoẻ mạnh tươi tắn.
"anh hai, sao đứng đó vậy? anh hai không hỏi thăm em hả?"
amie ngây ngô nói, jungkook cũng tiến lại, khung cảnh lúc này thật ấm áp, jungkook hốc mắt đỏ hoe, mắt cay xoè đi.
hyejin nức nở, choàng một tay qua ôm lấy vai jungkook, bốn người ôm nhau.
giây phút đó, jungkook đã cảm nhận được hơi ấm gia đình sau mười mấy năm mẹ mất..
jungkook có lẽ sẽ sớm chấp nhận được mọi chuyện, từ amie, đến hyejin.
[em gái của anh, chúng ta ở bên nhau mười mấy năm, em luôn theo chân anh, quan tâm và lo lắng cho anh, bao che cho anh trong mọi chuyện, tất cả em đều muốn tốt cho anh, ấy vậy mà đáp trả lại những hành động và tình thương chân thành đó, anh đã cáu gắt, khó chịu, anh không chấp nhận em, thậm chí, anh hai đã hại đời em, chính em gái ruột của anh, vậy mà em vẫn không trách anh, em vẫn chỉ nghĩ cho anh, anh tệ lắm đúng không? anh xin lỗi em, nhiều lắm..]
chắc là jungkook cũng sẽ không bao giờ biết, amie không mất đi phần kí ức nào cả, amie chỉ là không muốn anh cảm thấy có lỗi, không muốn anh tự dằn vặt mình nên mới chọn cách đó, suy cho cùng, em vẫn chỉ nghĩ cho người anh trai này.
mong sau này anh sẽ tìm được người con gái yêu anh thật lòng, mong anh sẽ được sống hạnh phúc.
[jeon amie, em gái ngoan của anh, em cũng xứng đáng được hạnh phúc.. thứ lỗi lầm mà anh hai đã gây ra với em, anh không mong em tha thứ, chỉ mong em có thể sống một đời an yên..]
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com