Chap 12
Law và Cavendish không quen nhau mấy.
Mấy năm yêu thầm rồi ở bên Luffy cậu thường thấy gã.
Thoạt trông gã là một tay chơi, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự cô độc.
Gã là kiểu người dễ xúc động, điên cuồng.
Có một lần gã 'lên cơn'.
Khiến cậu phải chịu đựng dày vò và sự đau đớn tột cùng.
Sau đó, cậu mắc phải hội chứng rối loạn TMJ.
"Trafalgar Law."
Gã cười một cách dữ tợn, cậu nghi ngờ có phải gã cắn thuốc hay không
Cavendish đạp chân Law.
Sau khi kết hôn với Luffy, cậu rất ít khi thấy gã.
Hôm đó là ngày 12/8/2020 vào khoảng hơn 12 giờ đêm gã cùng mấy thằng bạn bấm chuông nhà cậu ing ỏi
Law ngủ gật ở ghế sofar tưởng Luffy đã về vội chạy ra mở cửa.
Khi thấy gã cùng đám bạn cậu dụt dè hỏi :"Tới tìm Luffy sao ?
Thấy bọn họ im lặng cậu ngại ngùng tiếp lời "Nhưng anh ấy chưa về ,khi khác mấy anh hẵng đến nha "
Cậu định đóng cửa vào nhưng sau đó bị Cavendish chặn lại.
Trông bọn họ không có ý tốt gì.
Lòng cậu hy vọng họ vẫn còn tí tình người, lịch sự hỏi bọn họ:
"Tới tìm tôi sao?"
Cavendish dập thuốc lá lên tường, gã lại cười, giọng khàn khàn.
Gã tới gần cậu, cậu ngửi thấy mùi gì đó là lạ trên người gã.
"Đúng rồi, tới tìm cậu ấm Law của bọn này."
Gã nhướng mày.
Nhà cậu không có sân sau như họ, một xí nghiệp nhỏ.
Lúc gã gọi cậu là 'cậu ấm', nghe rất quái, khó mà không nghĩ ngợi gì.
Cậu âm thầm lấy điện thoại trong túi ra, nhưng không thấy.
"Khỏi tìm."
Gã móc điện thoại của cậu ra từ túi quần gã, ném xuống đất, đạp lên nó:
"Không ích gì đâu."
Gã thở dài: "Mày phải chuộc tội cho hành động của mình."
Law bị bọn họ xô ngã ,đè ra đất.
Cậu gắng gượng ngẩng đầu lên, đầu hơi choáng
"Dù tôi có làm gì, người có thể đánh mắng phạt tôi, chỉ có mình Luffy , anh chắc chắn mình phải làm chuyện trái pháp luật như vậy sao?"
Law bị gã nắm cằm, gã bóp thật chặt, cậu đau mà mắt đỏ hoe: "Anh không sợ Luffy biết sao!"
Gã điên thật.
Cậu sợ hãi, run bắn người.
Gã cười khẩy:
"Biết thì biết thôi, mày nghĩ nó để ý mày bao nhiêu nào, biết sao giờ này nó chưa về không tại nó đang ở cùng Ess Rinna đấy."
Ánh mắt gã lạnh lùng mà thương hại, như đang nhìn một kẻ tội nghiệp.
"Mày là cái thá gì?"
Gã nói rồi túm tóc cậu lôi vào trong nhà.
Cậu càng sợ hơn.
Sợ rằng sao gã lại có ác ý lớn như vậy với một người chưa gặp được mấy lần, sợ cái trạng thái tinh thần nguy hiểm của gã lúc này.
Gã định làm gì?
---
Gã bắt cậu uống thuốc. Sau đó gã và bạn gã đứng vây quanh nhìn cậu quằn quại, ôm bụng đau đớn nằm nhoài ra đất, cậu nôn mà lại không nôn ra được.
Thứ thuốc không biết tên lan ra khắp cơ thể, cậu chảy rất nhiều mồ hôi, đầu óc mơ mơ màng màng, há miệng nhưng không nói được gì, chỉ có thể nôn.
Bọn họ cười.
Như đang xem một món đồ chơi rất thú vị. Sau, bọn họ xem chán rồi, Cavendish vẫy tay, có người lại đút cho cậu viên thuốc nữa.
Viên thuốc đắng ngắt trôi xuống cổ họng cay khè của cậu.
Cậu không thấy rõ mặt gã, chỉ nghe thấy:
"Tao ghét nhất là loại người như mày."
"Chả phải mày thích bỏ thuốc lắm à? Tao cho mày ăn đủ."
Lúc thấy phần bụng dưới nong nóng, cậu biết, đó là thuốc kích dục.
Sau đó Cavendish phẩy tay ném cho đám bạn 1 sấp tiền bảo bọn chúng rời đi
Còn k quên dặn bọn chúng là nhớ khóa cửa vào
Sau đó đặt một chiếc máy quay bên mép giường..
Gã cúi xuống nhấc bổng cậu lên rồi ném xuống giường
Cavendish nhìn Law mà như có nguồn điện chảy dọc người, Gã hưng phấn bắt đầu cởi áo ra.
Law khóc rồi, khóc thật nhỏ...như 1 chú mèo con .
Cậu sợ hãi lắc đầu :"không được đâu "
Gã cười đểu giả lộ chiếc rang nanh :"Không được gì chứ ? Không phải đã làm với thằng Luffy nhiều lần rồi à ? Làm với tao 1 lần thì có sao
Cavendish bắt đầu mò xuống cởi chiếc quần đùi của cậu
Bây giờ trên người cậu bây giờ chỉ còn mỗi chiếc áo sơ mi trắng bị làm cho sộc sệch
Nâng đôi thon dài của cậu lên ngắm nghía
Gã cúi xuống đưa lưỡi liếm dọc bắp đùi của cậu rồi bất ngờ cắn mạnh 1 cái làm cho cậu thét lên
Tay gã không yên phận mà lần mò vào hậu huyệt
Law kịch liệt đẩy gã ra nhưng ko thành vì vốn dĩ sức gã hơn cậu rất nhiều
Huống hồ lúc này cậu còn bị bỏ thuốc ,nửa tỉnh nửa mê.
Cavendish thấy cậu giãy giục như vậy liền nóng máu tát mạnh vào mặt Law 1 phát sau đó cởi khóa quần lôi dương vật của mình ra đâm thẳng vào hậu huyện của cậu.
Từng cú thúc của gã khiến cho Law phải đau đớn bấu chặt 2 tay vào ga giường chịu đựng
Cảm thấy chưa đủ gã còn liên tục cắn vào cổ cậu ,còn cấu vào người cậu khiến cho Law không chịu được mà khóc nấc lên .
Chẳng biết đã làm chuyện đó bao lâu cho đến khi gã túm chặt lấy eo Law đâm rút hơn chục cái thật mạnh rồi bắn hết vào trong cậu.
--
Xong việc Gã đứng dậy lấy chiếc quần đùi mà gã đã cởi ra của Law lau qua dương vật ,
đứng dậy kéo khóa quần ,vơ lấy chiếc may quay r rời đi .
Mặc kệ Law nằm thở dốc ở đó .
Khi gã đóng sầm cửa lại ,cậu cuộn tròn người lại khóc không ngừng
Một sau cậu đứng dậy,khập khiễng bước vào nhà tắm .
Cậu cởi bỏ chiếc áo sơ mi trắng bị gã làm cho sộc sệch rồi điên cuồng tẩy rửa thân thể mình
Rồi lại thẫn thờ ngồi ngâm mình cả một đêm trong nhà tắm.
Sau đợt đó cậu bị ốm nặng phải nằm viện nhưng cũng không có ai tới thăm.
Sau khi lợi dụng xong em trai và người thân đều vứt bỏ cậu
"Luffy cũng không tới thăm cậu.
Có vẻ hắn rất bận.
Cậu ngóng qua cửa sổ, ngắm bầu trời đêm hè, lại đếm sao.
Natsume Soseki từng nói: "Ánh trăng đêm nay thật đẹp."
Nhưng cậu không đợi được chồng của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com